Thursday, October 18, 2007

Dòng họ Cao Xuân

BBC đưa tin về việc học giả Cao Xuân Hạo qua đời. Trong bài có một chi tiết nhầm khi cho Cao Xuân Dục là ông của Cao Xuân Hạo. Thực tế, Cao Xuân Dục là cụ của Cao Xuân Hạo chứ không phải ông. Bố của ông Cao Xuân Hạo là Cao Xuân Huy, bố của ông Cao Xuân Huy là Phó bảng Cao Xuân Tiếu và bố của Cao Xuân Tiếu là Đông các đại học sĩ Cao Xuân Dục.

Xem thêm thông tin ở gia phả nhà họ Cao Xuân ở đây.

Nhân thể, đăng tải một bài viết trên talawas của Hà Văn Thùy về Cao Xuân Hạo.

Hà Văn Thùy
Cao Xuân Hạo – chàng Don Quijote độc hành
Dường như thế hệ bọn tôi có cái may là được học Văn trong buổi giáp ranh tranh tối tranh sáng sau hòa bình 1954. Khi đó người ta chưa kịp tạo dựng một thiết chế dạy và học môn Văn chặt chẽ đến ngặt nghèo. Khi đó người thày còn có thể dạy một cách hứng khởi theo hiểu biết của mình và nhiều thầy dạy Văn của tôi là những nhà giáo lưu dung (lạy Phật, sao lại có cái danh xưng xúc phạm con người đến vậy?!) kiến thức thâm hậu. Ngày ấy chúng tôi học tiếng Việt theo lời ăn tiếng nói của dân gian, ngữ pháp tiếng Việt chưa phải là phong ba bão táp hành hạ học trò. Học Văn với chúng tôi là niềm vui lớn của sự tự do bộc lộ hiểu biết, bộc lộ năng khiếu thẩm văn thẩm thơ của chính mình. Chúng tôi chưa kịp biến hình thành vẹt hay loài nhai lại.

Nhiều năm sau này, mỗi dịp tiếp xúc với sách giáo khoa Văn học khi dạy con, khi giảng cho cô giáo văn của tôi những mắc mớ về ngữ pháp, tôi lại một lần sởn da gà. Tôi trộm nghĩ, nếu như bây giờ phải quay lại làm học trò học chương trình Tiếng Việt, mình sẽ ra sao? Chắc hẳn sẽ rơi vào một trong hai tình trạng như sau: Hoặc sẽ dốt nát chẳng biết gì về tiếng Việt, hoặc sẽ thành kẻ khởi loạn dẫn đầu những con chữ tấn công vào nhà ngục Bastille giáo trình ngữ pháp, giải phóng cho tiếng mẹ đẻ khỏi gông cùm! Dù cách nào rồi cũng là bi kịch! May mà điều đó không xảy ra. Tôi đã qua cầu thoát nạn. Nhưng các con tôi, rồi bây giờ là cháu tôi, truyền đời bị hành hạ! Quả là đáng thương cho con dân Việt!

Ðang trong nỗi bức xúc không có đường ra khiến tôi hoang mang nghi ngờ tiếng Việt thì may sao tôi gặp những ý tưởng của giáo sư Cao Xuân Hạo, dù chỉ qua vài ba bài báo. Ðiều đáng nể là ông dũng cảm khẳng định nhiều giáo trình ngữ pháp đã giảng sai tiếng Việt. Tiếp đó, ông chỉ ra một cách thuyết phục cái cơ chế, cái công nghệ, cái quy trình dẫn đến những lầm lẫn ấy. Ðó là người ta đã không hiểu tiếng Việt, đã nặng đầu óc nô lệ và biếng lười cóp nhặt ngữ pháp tiếng nước ngoài, mà trước hết là tiếng Pháp, đem áp đặt lên tiếng Việt. Tư tưởng táo bạo của ông đến với tôi như một sự giải thoát. Từ phân vân hoang mang lo lắng, tôi lấy lại được niềm tin là ngữ pháp tiếng Việt không quái đản như những gì người ta viết trong sách giáo khoa. Và tôi tin rằng, từ chỗ biết sự sai, sẽ có ngày tìm ra cách sửa.

Trước tết năm Rồng (2000), tôi nhận được của ông bài viết thú vị nhưng hơi dài và có những kiến thức quá chuyên sâu so với yêu cầu của bạn đọc báo Văn Nghệ. Bỏ đi thì tiếc, tôi đành mạn phép ông làm cái việc gọi là biên tập, tức cái sự lược bớt, chắp nối để thể hiện nổi bật tư tưởng của tác giả. Bài viết được in ra với nhan đề “Sợ hơn bão táp”. Nhiều bạn đọc hoan nghênh nhưng bài báo vấp phải sự phản ứng bão táp của một số cây đa cây đề ở ngành Giáo dục. Ông cười hóm hỉnh bảo: “Cố nhiên thôi, tôi đập bể niêu cơm của họ mà!” Không chỉ đơn thuần là niêu cơm, tôi nghĩ. Ông chính là cái máy xúc, cái xe ủi, ủi đi những “công trình” những “sự nghiệp” vàng mã của khối người! Họ được đào tạo rất bài bản về ngôn ngữ, nhưng không phải ngôn ngữ Việt. Rồi khi về nước, vừa khiếp nhược trước khoa học ngữ pháp chính xác chuẩn mực của nước ngoài, vừa dốt tiếng mẹ đẻ, họ đem cái khuôn mẫu vừa học được, tức đem cái giày ngoại quốc về, vừa đẽo vừa cưa vừa kéo bàn chân Việt sao cho vừa giày... Bằng những việc làm vừa giả vừa phản khoa học ấy, họ đã ngụy tạo nên những “công trình”, những “sự nghiệp” đủ cho họ vênh vang danh lợi một đời! Ông là ai mà dám hiện ra lừng lững như cái xe ủi trước những lâu đài dinh thự vàng son hàng mã ấy?

Trước Tết năm Rắn (2001), tôi gọi điện xin bài. Ông vui vẻ: “Tôi đang viết. Tôi định lấy tên là ‘Hồn tiếng Việt’”. Rồi ông say sưa kể câu chuyện: trên đường ra Hà Nội với nhà Việt học người Hung, ông đố bạn thế nào là chó treo mèo đậy? Nhà Việt học châu Âu cho rằng: đem chó treo lên, lấy rổ lấy nơm úp (đậy) con mèo lại! Ông kết luận, chỉ có người Việt mới hiểu được cái hồn của chữ Việt! Tôi thật mừng, như sự phát hiện, hồn chữ: cái chữ có hồn! Lâu nay người ta quên mất phần hồn mà chỉ dạy phần xác. Vì vậy lớp lớp học trò không biết đến hồn vía tiếng Việt, chữ nghĩa họ dùng chỉ là xác chữ. Chân lý thường đơn giản. Chỉ với bốn chữ quen thuộc chó treo mèo đậy
mà làm rối trí một nhà Việt học! Chỉ chúng ta mới cảm nhận được hồn tiếng Việt.

Dường nhÆ° Cao Xuân Hạo không hòa hợp lắm vá»›i đồng nghiệp mình. Người ta coi ông nhÆ° kẻ hay kiếm chuyện không để cho ai yên. Hình nhÆ° trong cuá»™c đời ông cÅ©ng chịu không ít bầm dập. NhÆ°ng tôi cho là may mà đời có ông. Ông chân thá»±c vô tÆ° mà minh triá
º¿t nhÆ° chú bé trong ngụ ngôn Andersen đã nói huỵch toẹt: hoàng đế cởi truồng!

Không hiểu sao tôi có liên tưởng ngộ nghĩnh: một chiều gió bấc, một con đường mòn xa tít hun hút tới chân trời. Trên đó chàng kỵ sĩ gầy, mái đầu muối tiêu, nách cắp cây thương, cưỡi trên con ngẽo cà khổ. Ðó là ông, Cao Xuân Hạo, chàng kỹ sĩ độc hành. Trong chiều tà, ngọn bút của ông được phản quang phóng to thành cây thương. Một người một ngựa, ông trơ trọi đi trong chiều vắng. Trước mắt, những hồn ma bóng quế chập chờn. Nhưng ông vui vì tin rằng một ngày mai những con chữ Việt sẽ tưng bừng trong cuộc hoan ca chào đón ông - người giải phóng.

Cái ngày đó chưa đến, nhưng đã một thời ông là thần tượng của lớp trẻ chúng tôi bởi những bản dịch mà ông chuyển ngữ văn xuôi Nga thành thứ tiếng Việt tuyệt vời, chính xác mà uyển chuyển. Ông đã truyền cho chúng tôi lòng yêu tiếng Việt chính bởi ông là người yêu tiếng mẹ đẻ đến tận cùng!

© 2005 talawas


15 comments:

  1. Hình như hai bộ Thi Tập của Nguyễn Trãi còn lưu truyền được tới giờ là nhờ phiên bản duy nhất trong thư viện Long Cương của dòng họ Cao Xuân. Có bác nào biết việc này không nhỉ?

    ReplyDelete
  2. O HL hinh nhu co mot bac ten Cao Xuan Tứ, em thấy trong một cuốn sách của Van Cầm Hải có nhắc, chắc cùng trong dòng họ

    ReplyDelete
  3. Bien Hoa Biscuit Company xin cam on nhe :) Have a good afternoon!

    ReplyDelete
  4. Anh Linh tim duoc cai gia pha hay vay. Vao tim mai chang thay ten minh dau ca :D. Chi thay bo em nhung ma ten bo em cung de sai not :(.

    ReplyDelete
  5. À hóa ra Hoàng cũng là họ Cao có họ hàng với ông Cao Xuân Hạo à.
    Cái gia phả đó có link từ entry về ông Hạo trên Wikipedia Việt Nam.

    ReplyDelete
  6. Ông Hạo cứ nói vống lên để giải quyết khố oai chứ làm gì có anh nào là "nhà Việt học người Hung". Mà đã là "nhà Việt học", chẳng lẽ lại dốt tới mức không hiểu nghĩa của câu "chó treo mèo đậy"?. Nói như ông Hạo, có lẽ cũng nên gọi Minh Minh tớ là "nhà Hung học người Việt". Hơi lạ vì ông Hạo là nhà nghiên cứu ngôn ngữ tiếng Việt nhưng lại phong bậy phong bạ cho người khác danh hiệu "nhà Việt học". Có lẽ do ngồi chum lâu quá nên lúc thấy thằng tây biết chút ít tiếng Việt là hoảng quá nên phong tứ tung.

    ReplyDelete
  7. Chac la may anh Tay hoc Vietnamese studies hay South-east Asian studies chuyen nganh Vietnam thi goi la nha Viet hoc thoi.

    ReplyDelete
  8. "Nhà Việt học người Hung" không phải là ông Hạo nói, mà là ông Hà Văn Thùy kể lại. Ông Hạo có kể chuyện ông Tây không hiểu chó treo mèo đậy trong bài "Linh hồn tiếng Việt" (báo Văn nghệ, xuân 2001) và ông Tây được giới thiệu thế này thôi:
    "Tôi có 1 bạn đồng nghiệp người Tiệp Khắc (không phải người Hung), tên là Ivó Vasiljev, tuổi ngoại ngũ tuần, nổi tiếng giỏi ngoại ngữ. Tiếng Việt anh nói giọng Hà Nội đặc, đến nỗi...", "là 1 nhà ngôn ngữ học chuyên nghiệp".
    Không rõ ở 1 bài viết nào khác ông Hạo có phong cho ông Tây kia cái danh hiệu "nhà Việt học" không, nhưng người Hung thì không phải.

    ReplyDelete
  9. Cảm ơn bác Cavenui.
    Chuyện Việt học thì có gì mà Minh Minh phải thắc mắc nhỉ? Ở các trường Đại học lớn các nước phương Tây thường có khoa Đông Nam Á học, trong đó có những người nghiên cứu chuyên sâu về Việt Nam học. Ngoài ra có thể có nhiều người tốt nghiệp các ngành khác nhưng sau đó làm về nghiên cứu Việt Nam. Ở Mỹ còn có tạp chí Journal of Vietnamese Studies xuất bản hàng quý, trên đó có nhiều bài hay của các nhà nghiên cứu về Việt Nam. Tớ cũng đang tham gia mailing list của một nhóm gọi là Vietnamese Scholar Group trong đó có không ít những người làm về Việt Nam học. Tất nhiên ngành Việt Nam học ở phương Tây sẽ không có nhiều người học như Trung Quốc học hay Nhật Bản học nhưng cũng không phải ít ỏi như Lào học, Miến điện học hay Cambodia học (do cả hai yếu tố: chiến tranh Việt Nam và vị trí tương đối quan trọng của Việt Nam trong địa –chính trị thế giới).
    Việc Minh Minh bảo ông Hạo nói phét cũng là phản ứng hơi lạ, vì bài đó là ông Thùy kể lại, không phải bài của ông Hạo. Vì thế nếu đặt nghi ngờ thì hoàn toàn có thể nhưng sự nghi ngờ đó trước hết là phải vào ông Thùy sau đó thì mới tới ông Hạo chứ không phải ngay từ đầu đã trút hết vào ông Hạo sự nghi ngờ. Tớ nghĩ một thái độ như thế mới là nghiêm túc và gần với khoa học.

    ReplyDelete
  10. À còn việc một nhà Việt Nam học không hiểu được câu “chó treo mèo đậy” cũng là rất bình thường. Hiện nay ở Mỹ cũng không thiếu gì người Việt đang học ngành American Studies (Hoa Kỳ học). Nhưng giữa việc theo học và nghiên cứu chuyên sâu về một mảng nào đó của Việt Nam hay của Mỹ không có nghĩa là người đó sẽ hiểu biết tường tận được các câu tục ngữ của Việt Nam hay của Mỹ, mà nhiều câu tới nhiều người bản ngữ cũng không hiểu rõ ràng. Ví dụ ngay câu “chó treo mèo đậy” kia tớ chắc chắn rằng nhiều người Việt không hiểu. Hơn nữa ví dụ của ông Hạo không phải là để giải quyết khâu oai như Minh Minh nói mà chỉ để chứng minh cho nhận định của ông là ngữ pháp tiếng Việt khác với ngữ pháp phương Tây, vì thế một nhà ngữ học có tư duy phương Tây tuy có thể đã nghiên cứu lâu năm về Việt Nam nhưng vẫn có thể gặp nhiều vấn đề trong việc hiểu tiếng Việt (do cấu trúc ngữ pháp và cách tư duy khác nhau).
    Cũng nói thêm là một nhà Việt Nam học không nhất thiết là những người từng học chuyên sâu về Việt Nam ở trường Đại học, có nhiều người xuất thân là các nhà ngôn ngữ, nhân học, dân tộc học hay sử học nhưng sau đó nghiên cứu chuyên sâu về Việt Nam thì đều có thể được gọi là Việt Nam học.

    ReplyDelete
  11. Giai thoai ve cu Hao (cau cho linh hon cu yen nghi noi chin suoi, cung may ma cu chua kip thuong thuc loai ngon ngu tren Blog day) thi nhieu. Hung hay Tiep con khi gi, do the thi thang VN co khi cung ko biet, noi gi do may bac DOng Au. Ngay nhu toi do cau "Yêu nhau cau sáu bổ ba, ghét nhau cau sáu bổ ra làm mười" ma may thang cha day dai hoc cung con giang sai nua la.
    Thu nua, ong hoc tro hang hai Ha Van Thuy di khen cu Hao, ma lay nhan vat Tay Ban Nha ma vi von, ke cung xau ho. Khen cu thuan Viet, sao ko chiu kho tim trong kho danh nhan, giai thoai, co tich VN ma so sanh. Kho tang co tich VN phong phu ra phet day

    ReplyDelete
  12. Blog của em có bài "Linh hồn tiếng Việt" em nhắc đến ở trên, các bác sang chơi cho vui!

    ReplyDelete
  13. Em co phai ho Cao dau, ba noi em ho Cao (em ruot ong Cao Xuan Huy) nen day mau an phan thoi :D

    ReplyDelete
  14. Thuc ra thi em cung khong thich ho nay lam :D. Bac Hao thi nghe noi nhieu nhung chua gap bao gio, chi biet qua nhung bai bac ta viet thoi, nhung doc xong khong thay thich. Rieng ve van de chu quoc ngu vs chu Han thi bac nay sieu cuc doan (giong bac yuyu :D) ma em do nguyen nhan la do bac xuat than tu gia dinh truyen thong khoa bang.

    ReplyDelete
  15. Thế thì Hoàng gọi ông Hạo là bác họ nhỉ. Họ thế cũng là gần đấy chứ.

    ReplyDelete