Thursday, October 16, 2008

Mùa thu không trở lại

Cả ngày hôm nay tôi cứ cảm thấy buồn buồn sau khi đọc báo về phiên xử nhà báo. Tại sao vậy? Tôi cảm thấy khó hiểu. Tôi không có ảo tưởng gì về phiên tòa này, cả trước và sau khi nó diễn ra nên cũng không thể nói là tôi thất vọng về nó. Ngay từ hôm qua khi chưa tuyên án nhưng đọc đề nghị án của VKS đã có thể hình dung kết quả thế nào.

Có lẽ cảm giác buồn bã đó là từ cái án nhà báo Việt Chiến phải nhận, sau những nỗ lực của anh nhằm chứng minh mình vô tội, anh đã phải trả một cái giá đắt. Chắc chắn rằng nếu anh Chiến thành khẩn như anh Hải, tôi sẽ không có cảm giác buồn bã như thế, mà sẽ cảm thấy rằng mọi sự đều diễn ra như nó vẫn thế. Hay nếu anh Chiến cũng kịp thời “hối cải” như Thượng tá Huynh, bất ngờ nhận tất cả các tội lỗi trong ngày cuối, và chỉ nhờ quyết định “khôn ngoan” và kịp thời trong một ngày ấy, giảm được 12 tháng nằm trong nhà tù thì tôi cũng không cảm thấy buồn như thế. Nhưng anh Chiến hoặc vì kiên trì với lòng tin của mình vào nhân phẩm, hoặc không dạn dày kinh nghiệm chốn quan trường khốc liệt như Thượng tá Huynh, nên đã phải nhận cái án 2 năm tù.

Tất nhiên so với cái án mà những người như Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân hay Nguyễn Hoàng Hải/Điếu Cày phải nhận, thì cái án của anh Chiến vẫn còn là nhẹ. Nhưng các anh Chiến/ Hải không phải là những người như anh Điếu Cày hay chị Công Nhân, những người lựa chọn con đường đấu tranh dân chủ và đã tự xác định những hiểm nguy có thể gặp. Họ chỉ là những người làm công việc của mình cho những tờ báo của Nhà nước, viết báo, đưa tin, có khi đúng, có khi hay, và hẳn cũng có những lúc dở, lúc sai. Chính vì thế, thái độ kiên quyết chứng minh mình vô tội của anh Chiến làm tôi ban đầu ngạc nhiên, rồi cảm phục, và sau đó là buồn.

Đó là cảm giác buồn như khi đọc truyện Giết con chim nhại, khi người da đen bị xử án, bất chấp các cố gắng và hy vọng của người luật sư quả cảm. Là cái buồn khi chứng kiến cả một bộ máy, một hệ thống đồ sộ quyết định nghiền nát một con chim, và con chim ấy vẫn cứ cố dướn lên, cặp mỏ hé mở, đôi mắt mở to, như ngơ ngác, như cầu cứu, như tuyệt vọng.

Không, tôi không nghĩ anh Chiến ngây thơ. Hơn 20 năm làm báo nội chính, trải qua bao nhiêu thăng trầm ở một tờ báo hàng đầu, hẳn anh là một người dạn dày kinh nghiệm trong một môi trường khốc liệt, nhiều cạm bẫy. Riêng việc anh lưu trữ hàng chục băng ghi âm đối thoại với các vị tướng tá công an, các quan chức cao cấp để “phòng thân” cũng cho thấy sự tỉnh táo, cẩn trọng và kinh nghiệm của anh. Không, anh Chiến không ngây thơ để dễ dàng bị mắc bẫy, dễ dàng bị nghiền nát. Nhưng tôi nghĩ anh có niềm tin vào sự chính trực và lẽ công bình, vào cái gọi là lòng tự trọng. Lòng tự trọng có nghĩa là tôi có thể mắc sai lầm nhưng mắc sai lầm không phải là phạm tội, rằng nếu tôi không phạm tội, tôi sẽ không nhận tội. Cái lòng tin vào sự tử tế của con người, vào nhân phẩm ấy khiến anh khăng khăng không nhận tội, và còn đòi công khai những băng ghi âm ghi những “chuyện động trời” (theo lời anh Chiến tại phiên tòa) để bảo vệ mình.

Nhưng có người sẽ vẫn bảo là anh Chiến ngây thơ, hay anh “dại”. Sự ngây thơ và “dại” ấy là ở chỗ anh vẫn còn tin vào lòng tự trọng và lẽ công bình trong một bộ máy mà chỉ quyền và tiền là động cơ chi phối; và tại sao anh không biết “hèn” khi cần thiết phải hèn, như hầu hết mọi người. Rồi đây vợ dại, con trẻ của anh, ai trông coi, chăm sóc. Rồi căn bệnh cao huyết áp ở trong tù, rồi tuổi gần 60- cái tuổi mà hồi xưa, người ta sẽ làm lễ “lên lão”, sẽ được phát mũ ni để “mũ ni che tai, sự ai chẳng biết”, vui vầy cùng con cháu.

Không theo dõi phiên tòa nhưng tôi nghĩ, hẳn trong phiên tòa, ít nhất anh có hai lần tuyệt vọng. Lần thứ nhất là khi nghe đề nghị án của VKS, trong đó anh Hải-người bị kết án cùng tội danh- được đề nghị án treo còn anh bị án 24-30 tháng tù. Lần thứ hai, có lẽ còn tuyệt vọng hơn, là khi Thượng tá Huynh bất ngờ nhận hết mọi tội lỗi vào ngày cuối cùng và được giảm một năm tù so với mức đề nghị. Cái cảm giác khi chỉ còn mình ở lại, khi đồng nghiệp chung án với mình được tự do lập tức, được ra ngoài ôm bạn bè, vợ con, nhận lấy những cái bắt tay, ôm hôn, hoa tặng, lời chúc mừng. Còn mình tay còng được áp tải trở lại nhà giam với một tương lai bất định, cảm giác đó hẳn tuyệt vọng và cay đắng. Không biết lúc đó anh có tự trách mình “dại” không? Cái vỗ vai chia sẻ của người đồng nghiệp sắp được ra tù lúc đó hẳn cũng chẳng thể khiến anh nguôi ngoai.


Nguyễn Văn Hải chia sẻ với ông Việt Chiến. Ảnh: Thanh Tâm



Cũng có lẽ anh “dại” thật. Hay như ai đó nói, anh hùng rơm. Nhưng cái dại của anh khiến tôi cảm thấy thêm lòng tin vào con người, rằng không phải lúc nào, con người cũng có thể bị khuất phục. Rằng người ta vẫn có thể sống theo nguyên tắc và lòng tin vào nhân phẩm con người, cho dù có phải trả giá vì nó.

Cuộc sống vẫn diễn ra. Hai tuần nữa, những ồn ào xung quanh sẽ lắng đi, người ta sẽ không nhắc tới anh trên blog, trên báo, trên các diễn đàn nữa. Sẽ lại những câu chuyện mới, những nhân vật mới, những vụ việc mới gây ồn ào. Số phận một con người có phải là nhẹ bẫng?

Có lẽ cũng chẳng cần đến hai tuần. Ngay ngày hôm nay, mục Tin nổi bật của báo Tuổi Trẻ đã không nhắc gì tới phiên tòa, tới phóng viên báo Tuổi Trẻ mới được thả, chỉ có tin giá dầu, chứng khoán, kẹt xe ở Sài Gòn....Trong mục Pháp luật trên báo này, nếu tinh mắt mới thấy một mẩu tin dài đúng 300 chữ về kết quả vụ án: "
Tuyên phạt ông Phạm Xuân Quắc mức cảnh cáo "

NhÆ°ng dẫu vậy, tôi vẫn nghÄ© anh là má»™t người thành công. Trong tÆ° cách má»™t nhà báo, những gì anh thể hiện ở phiên tòa có tác dụng nhÆ° má»™t phóng sá»± chân thá»±c nhất, má»™t “ký sá»± pháp đình” đầy đủ nhất về bá»™ mặt cá»
§a nền tÆ° pháp Việt Nam. Và thái Ä‘á»™ của anh khiến người ta còn có thể tin tưởng rằng trong nền báo chí ốm yếu và méo xẹo này vẫn có những nhà báo tin tưởng vào sá»± thật, và chiến đấu tá»›i cùng vì niềm tin đó. Bởi lẽ sá»± thật là nguyên tắc lá»›n nhất, là đối tượng quan trọng nhất của nghề báo, cho dù không phải dá»… dàng gì để chạm được vào nó- nhất là khi sá»± dối trá đã trở thành má»™t thứ quy Æ°á»›c, ràng buá»™c tất cả bằng những chiếc vòi bạch tuá»™c.

Nhưng có lẽ cũng vì niềm tin vào sự thật đó mà người ta cấm gọi anh là nhà báo, và biến anh thành “nguyên nhà báo”?

Điều lớn nhất một nhà thơ có thể làm là khiến người ta rung cảm và xúc động trước những gì tốt đẹp. Anh cũng làm được điều đó ngày hôm qua.

Như một bài thơ hay và buồn của anh từng khiến tôi xúc động.


Mùa thu không trở lại

Nguyễn Việt Chiến

Cô bé ấy có một lần nói khẽ
Anh tin không, em sẽ ngủ một tuần
Anh đừng đến và đừng buồn anh nhé
Em ngủ rồi, còn ai nữa mà mong

Em ngủ rồi, em có dậy nữa không ?
Mùa thu tiễn anh qua miền phố vắng
Mỏng manh quá lời yêu không đủ ấm
Những đam mê ngày ấy ngỡ xa rồi

Nỗi buồn chiều ta uống với ta thôi
Em như cỏ, em làm ta cháy mất
Giấc ngủ ấy ai tin là có thật
Em một mình đốt hết cả mùa thu

Ở bên kia thành phố có sương mù
Ai hát đấy, ta buồn như cỏ dại
Dậy thôi em, mùa thu không trở lại
Giấc mơ nào trên cỏ hãy còn xanh...


50 comments:

  1. Ôi, giờ mới biết bài thơ này là của bác ấy. Chẹp, ko biết nói gì. Nhưng mà cũng ko buồn lắm, vì mình nghĩ bác ấy giờ này đang thanh thản trong tù.

    ReplyDelete
  2. Them mot cai buon la nghe nhung nguoi chui ong ay la dai dot, anh hung rom.

    ReplyDelete
  3. Cứ hai tuần một tháng màn này vừa hạ xuống thì ngay lập tức lại có màn kia lên sân khấu khiến các thể loại nhân dân rỗi hơi như mình có thêm thứ để đọc, nghe, xem ...

    Không biết sắp tới sẽ là vụ nào.

    ReplyDelete
  4. Đảng CS là tham nhũng!!! Viết bài chống tham nhũng tức là chống phá Đảng Cộng Sản!!!!

    ReplyDelete
  5. bai tho mang lai cam giac mong manh qua...
    Niem tin rat can nhung phai duoc dat dung cho^~....va lich su chi tro thanh dung / sai sau 100 nam nhin lai....

    ReplyDelete
  6. Đây có lẽ là một reality của To Kill A Mocking Bird. Anh Chiến vào tù hai năm nhưng sẽ đi vào lòng người hàng chục năm sau đó. Ai nghĩ anh Chiến là anh hùng rơm chắc sau này phải suy nghĩ lại. Hồ Chí Minh cũng tù, Nelson Mandela cũng tù, Lê Thị Công Nhân cũng tù và rồi người ta sẽ nói đến Nguyễn Việt Chiến cũng tù như những người kể trên. Tuy chuyện buồn nhưng cũng thấy vui là vì ít nhất trong xã hội này cũng có người còn lương tâm nghề nghiệp, còn tin tưởng vào lẽ phải, cái lẻ phải không dựng bằng chỉ thị, kiểm duyệt gắt gao, của tiền và quyền lực chi phối. Hi vọng vụ việc Nguyễn Việt Chiến làm cho nhiều người có tự trọng hơn.

    ReplyDelete
  7. Em rất khâm phục anh Chiến, nhưng em sẽ chọn cách của Hải, chắc chắn là như vậy; Bác dạy chúng ta "Một ngày tù, nghìn thu ở ngoài, lời nói người xưa đâu có sai", mình phải học Bác chứ!

    ReplyDelete
  8. nỗi buồn của Linh giống như nỗi buồn trong bi kịch Hy Lạp: buồn trước cái chết của cái đẹp và sự trong sáng của con người ;))

    Your faith was strong but you needed proof. Anh Chiến có cả niềm tin lẫn bằng chứng, nhưng tất cả đã trở nên vô nghĩa trong một phiên tòa mà kết quả đã được sắp đặt từ trước. Niềm tin, bằng chứng, công lý...tất cả trở thành những khái niệm thật xa xỉ và xa vời, và thật khôi hài...Nếu biết trước kết quả sẽ như vậy anh Chiến có vẫn sẽ làm,sẽ nói như những gì anh đã làm, đã nói?

    i heard there was a secret chord
    that david played and it pleased the lord
    but you don't really care for music, do you
    well it goes like this the fourth, the fifth
    the minor fall and the major lift
    the baffled king composing hallelujah

    chúc anh Chiến có đủ sức khoẻ để vượt qua những ngày trong tù. Cái thực tế bốc mùi và thô bạo đang diễn ra khiến tớ cảm thấy mọi lời lẽ đều vô nghĩa. Bằng chứng để làm gì khi người ta không thèm biết tới sự thật và cố tình tảng lờ sự thật.

    và tại sao lại nói tới công lý ở một nơi mà công lý không tồn tại.

    "lạm dụng quyền tự do dân chủ" - nói cứ như là cái quyền đó đã tồn tại và có thật ở nơi đó vậy.

    ReplyDelete
  9. Bài viết cảm động lắm, Linh. HV muốn dc trích dẫn vài ý vào blog của mình. Thanks bạn.

    ReplyDelete
  10. buồn quá. buồn quá. muốn khóc. huhu. tại sao. tại sao. tăm tối quá. chắc đành tha hương suốt đời thôi.

    ReplyDelete
  11. anh Chiến vững vàng đi tới cùng của sự thật, cảm mến, cảm phục con người anh, vẫn giữ vững nhân phẩm của nhà báo với lòng tin vào chân lý.
    cầu chúc anh bình an.!

    ReplyDelete
  12. Người Việt có cái kiểu " dĩ hoà vi quý " nhiều khi đến phát bực ...
    Hồi ba em mất xong, cũng có mấy người kêu là dại, là anh hùng rơm vì không nghĩ đến vợ con ... Dĩ nhiên, không có người chồng người cha ở nhà sẽ là một thiếu thốn lớn lao ko gì bù đắp được ...
    Nhưng dù ai có nghĩ thế nào, em nghĩ, vợ con bác ấy cũng sẽ hiểu, thông cảm và thực sự tự hào về bác ấy rất nhiều !!!

    ReplyDelete
  13. Hôm nay em cũng mới hoá ra bài thơ mình vẫn nhớ vẫn đọc vẫn tha thiết(nhất là nhớ đến bạn Cỏ)là của nhà báo Chiến. Người viết thơ như thế, sống được như thơ ấy, thật là hi hữu mới có thật trên đời.

    Dù sao đọc bài này của anh Linh em thấy vui vui vì mình thêm tin yêu vào con người dẫu hiện thực xã hội không dễ gì đổi thay.

    ReplyDelete
  14. Share với anh. Thật đáng sợ cái sự thật là "Cuộc sống vẫn diễn ra. Hai tuần nữa, những ồn ào xung quanh sẽ lắng đi, người ta sẽ không nhắc tới anh trên blog, trên báo, trên các diễn đàn nữa. Sẽ lại những câu chuyện mới, những nhân vật mới, những vụ việc mới gây ồn ào. Số phận một con người có phải là nhẹ bẫng?"!!!

    ReplyDelete
  15. "Không theo dõi phiên tòa nhưng tôi nghĩ, hẳn trong phiên tòa, ít nhất anh có hai lần tuyệt vọng. Lần thứ nhất là khi nghe đề nghị án của VKS, trong đó anh Hải-người bị kết án cùng tội danh- được đề nghị án treo còn anh bị án 24-30 tháng tù. Lần thứ hai, có lẽ còn tuyệt vọng hơn, là khi Thượng tá Huynh bất ngờ nhận hết mọi tội lỗi vào ngày cuối cùng và được giảm một năm tù so với mức đề nghị. Cái cảm giác khi chỉ còn mình ở lại, khi đồng nghiệp chung án với mình được tự do lập tức, được ra ngoài ôm bạn bè, vợ con, nhận lấy những cái bắt tay, ôm hôn, hoa tặng, lời chúc mừng. Còn mình tay còng được áp tải trở lại nhà giam với một tương lai bất định, cảm giác đó hẳn tuyệt vọng và cay đắng. Không biết lúc đó anh có tự trách mình “dại” không? Cái vỗ vai chia sẻ của người đồng nghiệp sắp được ra tù lúc đó hẳn cũng chẳng thể khiến anh nguôi ngoai."


    tôi cũng nghĩ như Linh.

    ReplyDelete
  16. Bài viết của anh xúc động quá!

    ReplyDelete
  17. tôi chia sẻ và đồng cảm với suy nghĩ của bạn...

    ReplyDelete
  18. Em có nghe rằng anh Chiến phải làm vậy vì đó là quan điểm chỉ đạo của ông Nguyễn Công Khế và tòa soạn báo Thanh Niên.Một lý do nữa là bài tính của luật sư anh Chiến đã không chính xác, nên có thể án phúc thẩm chúng ta sẽ thấy anh Chiến "nhận tội" giống anh Hải? Đồng nghiệp ai cũng buồn khi nghe mức án anh Chiến phải nhận, nhưng các phóng viên nội chính nói rằng anh Chiến đã vi phạm nguyên tắc (đạo đức) mà họ rất tôn trọng là phải bảo vệ nguồn tin: anh Chiến đã vạch mặt nguồn tin. N.V. Hải thì không làm điều đó...

    ReplyDelete
  19. Nói leo tí. Vụ McCain bảo bị tra tấn tớ nghĩ là ông ấy nói đúng. Làm gì có chuyện không tra tấn mà lấy được tin tức, thông tin từ kẻ thù. Hồi đọc một cuốn tạm dịch là Lịch sử cực hình, trong đó Hỏa lò Hà Nội cũng là một địa danh được nhắc tới.

    Ngày nay, cơ quan an ninh các quốc gia đều dùng cực hình trong khi thẩm vấn, nhưng tinh vi hơn xưa nhiều, không để lại vết tích trên cơ thể, bằng cách tiêm thuốc làm đau, thuốc này chỉ tác động trong một thời gian nhất định, cho nên người chịu cực hình nếu ra ngoài kiện cáo thì cũng không có bằng chứng.

    Các chiến sĩ cộng sản xưa rất kiên trung chứ mình mà chúng nó dọa cắt chim là mình khai tất.

    ReplyDelete
  20. Em đọc mấy bài cảa anh về vụ việc này, em 0 khóc thành lời mà sao trong lòng cay đắng ê chề vì đau đớn và tuyệt vọng. Đất nước mình chẳng lẽ cứ như thế này mãi sao, cứ mục rữa, thối nát dần dần đi thế sao. Em cũng xin anh và mọi người đừng quên anh Chiến, hãy luôn trông chừng, hãy luôn dò hỏi. Nói thì có vẻ hơi quá, nhưng em rất sợ 1 ngày nào đó giở báo ra và thấy tin "nguyên nhà báo NVC vì tuổi cao sức yếu đã chết trong lúc thi hành án" hay "có dấu hiệu bất ổn về sức khỏe tâm thần" thì chắc em bỏ xứ đi luôn anh ạ.

    ReplyDelete
  21. K hiếp, phục bạn Linh vì khả năng đẻ entry.
    Mong có thật nhiều những bài viết như này.

    ReplyDelete
  22. "Số phận một con người có phải là nhẹ bẫng?". Đúng là như vậy. Mong manh. Share with you!

    ReplyDelete
  23. Bạn Quỳnh Tun à, mình nghĩ 2 anh ý đã vào trại tạm giam cách ly 5 tháng thì cái "nguyên tắc bảo vệ nguồn tin" chẳng thể tồn tại được trước hàng chục kỹ thuật "lấy lời khai" trong trại đâu.
    Bạn thấy đấy, tòa đâu có chất vấn anh Hải về nguồn tin vì (thực tế anh ý hợp tác thành khẩn rồi mà). Ngay cả với anh Chiến, họ cũng chỉ cần anh ý nhắc đến tên tướng Quắc mà thôi (ông Ngọ, ông Vinh gì đó họ cũng chẳng cần hỏi kỹ). Mà mình thấy nguồn tin của anh Chiến toàn dạng công khai đấy chứ (họp báo, báo cáo TW...)
    Tóm lại mình không tin là Hải đã chọn cách bảo vệ nguồn tin bằng cách nhận tội.

    ReplyDelete
  24. @ Quynh TUN, bạn ngây thơ nhưng lại biết cách ném ra bàn tiệc máu 1 quả táo độc đó!

    - Ai nói anh Chiến vi phạm bảo vệ nguồn tin? Ai nói anh Hải bảo vệ nguồn tin?

    Sao bạn không nghĩ rằng không có nguồn tin, không có chứng cớ thì người ta khai cái gì?

    Ai chỉ đạo được anh Chiến khi mọi sự tiếp xúc đều có người giám sát?

    Và chỉ đạo như thế, thì được cái gì?

    Không biết, thì dựa cột mà nghe!

    ReplyDelete
  25. Vẫn Linh là blogger viiêt hay nhất . Baì viết rất cám động.

    Tôi cũng nghĩ như Linh, cũng như những người dám đấu tranh cho dân chủ, anh Chiến đã đặt niềm tin vào vj muốn bảo vệ công lý .
    Đáng khâm phục!!

    Tôi tiếc cho anh sinh nhầm chỗ, nhưng tôi không buồn vi quá hiểu thế nào là Cộng sản.

    VN cần những ng như anh để 1 ngày naò đó dân VN biêt được thế nào là dân chủ và công lý .

    ReplyDelete
  26. Thầy Đăm-bùnn nói: " Phải t tiếp tục chiến đấu nữaa và chiến đầu hoài. Có như vậy mới đẩy lùi được cái ác. Dẫu không bao giờ diệt được
    Hãy m nâng cốc uống v ì nhà báo Nguyễn VIệt Chiến. anh vẫn là nhà báo trong lòng những người yêu mến, cho dù ai ́ muốn tước đi danh hiệu đoó;

    ReplyDelete
  27. Bài viết rất hay bác ạ. Thanks for sharing!

    ReplyDelete
  28. Cái thất vọng này nó đến với ta như một đứa trẻ nghe kể chuyện cổ tích nhưng cuối cùng thì hoàng tử cưới con quan tể tướng chứ không cưới nàng Lọ Lem vậy. Cái tâm hồn bé bỏng của chúng ta cứ mãi mong và tin rằng cái Thiện, cái Tốt rồi sẽ chiến thắng, rồi sẽ được đền đáp. Nỗi thất vọng nó nhẹ nhàng mà sao cứ luẩn quẩn mãi không tan. Nó mơ hồ như một sự ám ảnh "Có khi nào một ngày mưa gió nào đó đến lượt mình!"

    ReplyDelete
  29. Bài viết của anh Linh về PV Chiến tự nhiên khiến em nhớ đến nhân vật Howard Roark trong The Fountainhead :D, dù chỉ giống đôi chút thôi, ở khía cạnh rằng người ta vẫn có thể sống theo nguyên tắc và lòng tin vào một điều gì đó, cho dù có phải trả giá vì nó :)

    ReplyDelete
  30. Nhờ bác Chiến mà những con người con có một chút niềm tin vào CON NGƯỜI, sẽ có thêm một chút động lực để sống, để chờ. Chờ ngày nào, bao giờ thì chưa biết, nhưng sẽ chờ....

    ReplyDelete
  31. @QuynhTun:Trong điều tra về thời kỳ McCain bị tù ở Việt Nam, các phóng viên báo Washington Post có tìm gặp các bạn tù của ông. Một trong những người này nói: ở nhà tù Bắc Việt, không có khái niệm bất phục tùng, chỉ có phục tùng hoàn toàn hay phục tùng một phần mà thôi. Và 100% các tù nhân Mỹ đều khai nhiều hơn những gì họ được phép theo luật lệ của quân đội. McCain được coi là "phục tùng một phần" cho dù ông đã khai nhiều hơn những gì được phép. Và về tới Mỹ, ông ta vẫn được đón nhận như anh hùng.

    Tôi không tin là ở trong tù 5 tháng ở VN, có phóng viên nào lại có thể giữ được "bí mật nguồn tin". Cũng nói thêm, việc khai ra nguồn tin được luật Báo chí quy định nếu có yêu cầu của Chánh án tòa cấp tỉnh hay Viện trưởng Viện KS cấp tỉnh. Do đó việc anh Chiến và anh Hải khai báo nguồn tin của mình là hoàn toàn hợp pháp. Tôi cũng không cho rằng nó đi ngược lại đạo đức phóng viên.

    Vấn đề ở đây không phải ai khai, ai không khai (tôi tin chắc cả hai đều khai!), vấn đề ở đây là cơ quan điều tra sử dụng nguồn tin được khai ở mức độ nào. Như đã thấy, dù có rất nhiều người được khai là có dính líu tới sự việc, cung cấp tin cho phóng viên, nhưng tòa án chỉ quyết định "chọn" hai người là Quắc và Huynh và chỉ xử tù 1 người là Huynh.



    ReplyDelete
  32. "Sai một ly,đi một dặm".Bác Chiến có lẽ đã tính sai một nước cờ ?!

    ....

    "Dậy thôi em, mùa thu không trở lại
    Giấc mơ nào trên cỏ hãy còn xanh..."

    ....

    Chờ những diễn biến sau này...


    ReplyDelete
  33. Neu cac co gai khg chi mat ten Nguy Quan Tu van len lut ham hiep minh

    mot cach hen ha

    thi han van tiep tuc venh vang song

    venh vang gan huy , huan chuong day nguc.

    va tuong rang han duoc quyen Bat Kha Xam Fam

    ReplyDelete
  34. hmm for the last posts, it seems like mid-life just 'round the corner (for this blog owner indeed). Please don't let your passions die, dear :)

    ReplyDelete
  35. Trước em đọc 1 bài bài thơ của tác giả Nguyễn Việt Chiến, em mê đắm đuối, ví dụ như bà Sen và bài Mùa thu ko trở lại chẳng hạn. Đến khi bác Chiến bị bắt rồi thì mới biết bác Chiến nhà thơ và bác Chiến nhà báo là 1.
    Theo dõi vụ án và phiên tòa mà thấy uất ức quá. Bạn DTTH gì đó nói đúng, tự nhiên em nhớ đến Howard Roard trong THe fountainhead, và vẫn tin là có thể mất nhiều năm, nhưng công lý và sự thật duy nhất sẽ được trả lại:)

    ReplyDelete
  36. Bravo anh Linh, viet ra duoc nhu the nay dung la rat dang phuc!

    ReplyDelete
  37. "Đảng CS là tham nhũng!" <- hoi qua' lo`i, tuy nhien nu.c cuoi o cho chu nghia Mac Lenin noi rang moi thu deu co 2 mat doi lap, vay ma lai de? ra Dang cong san voi vai tro doc ton, ko chap nhat mot su doi lap nao khac. ban Linh co hieu van de nay giai thich cho minh voi?

    Theo minh Dang Cong san chi nen giu vi tri doc ton trong dau tranh giai phong dan toc, bay gio thoi do' da qua.

    ReplyDelete
  38. Anh Linh, anh dịch phần nào của The Fountainhead ạ?

    ReplyDelete
  39. tự dưng nhớ anh Linh quá à ;-)

    ReplyDelete
  40. Quynh Tun là ai thế nhỉ, hơi ngạc nhiên vì có 1 comment quá tự tin.

    ReplyDelete
  41. Tôi là người không cùng quan điểm với bạn về một số vấn đề, nhất là vấn đề chính trị và tư tưởng, nhưng tôi khâm phục bạn đã viết ra được những điều này, những điều mà bản thân tôi cũng cảm thấy nhưng không đủ từ ngữ để viết ra.
    Cảm giác chung của trí thức Việt bây giờ là buồn. Nhưng điều cần làm là phải "tìm ngay" cho đất nước một con đường mới.

    ReplyDelete
  42. Một entry toàn diện, sâu sắc, cảm động, cho ta thấy sự thật ảm đạm và chỉ cho ta niềm tin vào sự chính trực của con người.
    Tuy nhiên, cái đọng lại nhất với tôi là tình cảnh người thân của anh Chiến, nhất là vợ con anh, . . .

    ReplyDelete
  43. chia se voi cac ban :( that bun cho VN minh

    ReplyDelete
  44. "..Cũng có lẽ anh “dại” thật. Hay như ai đó nói, anh hùng rơm. Nhưng cái dại của anh khiến tôi cảm thấy thêm lòng tin vào con người, rằng không phải lúc nào, con người cũng có thể bị khuất phục. Rằng người ta vẫn có thể sống theo nguyên tắc và lòng tin vào nhân phẩm con người, cho dù có phải trả giá vì nó. .."

    Theo nguyên lý chọn lọc tự nhiên, bác Chiến rõ là dại, chứ còn có thể gì nữa :D. Tham sống sợ chết (gene ích kỷ) là bản năng sinh tồn rất quan trọng của sinh vật, không có nó tuyệt chủng như chơi. Cho nên ai đó nói bác Chiến là anh hùng rơm thì họ cũng chả nói sai. Chỉ có điều cái đúng ấy ngu ngốc.

    Trong thế giới sinh vật cũng vậy, chỉ có trong loài người là còn có người thực sự có khả năng chấp nhận làm "anh hùng rơm" - hy sinh vì lý tưởng và cộng đồng. Các loài vật không ý thức để làm được như vậy (trừ thú bố mẹ hy sinh vì thú con), nên vĩnh viễn chỉ là con vật đối với loài người.

    Trong thế giới loài người, vì có quá nhiều thằng tham sống sợ chết nên nước VN vẫn mãi như thế. Nước VN vẫn tồn tại, dù cái sự tồn tại của nó - bao gồm cả sự tồn tại của tất cả những thằng tham sống sợ chết - mới lạc hậu, khốn khổ như vậy.

    ReplyDelete
  45. hầu như ở chế đôộnhà nước nào có sự xung đột hệ tư tưởng, bao giờ cũng có sự đàn áp của nhà nước đối với các lực lượng đối lập. Thời phong kiến thì có lực lượng chống lại giới quan lại, triều đình. Tư bản như mỹ cũng có nhiều người bị bắt, bị thủ tiêu. Các nước xã hội chủ nghĩa càng khốc liệt không kém khi nhà nước chỉ có một tư tưởng và "dân chủ" của một ai đó nhiều khi có nghĩa là chống lại chế độ.
    Khi các hình mẫu CNXH bị xụp đổ, ở VN hệ tư tưởng cũng có sự phân vân laạclối về CNXH. Khi đó sẽ có nhiều tư tươởng khác nhau, nhiều khi đối chọi, do tư tưởng chính thống duy nhất ko còn. Có những phe phái nhóm cụm với các tư tuởng, quyền lợi khác nhau. việc đấu tranh khi đó chắc chắn sẽ có những người bị hi sinh. Sự đoàn kết như thời cùng nghèo khó nhưng cuùnglý tưởng cao đẹp khi đó sẽ mất đi.
    Sớm muộn sự xung đột sẽ phát triển rộng ra, chúng ta sẽ thấy có nhiều chuyện.

    Lịch sử VN hết thịnh rồi lại suy. Hết thống nhất rồi lại chia rẽ. Không loạn 12 sứ quân thì cũng trịnh nguyễn phân tranh, hay nam bắc chia cắt giới tuyến. Thế đất và phong thủy đã bày sẵn như vậy, không thể tránh khỏi.

    ReplyDelete
  46. VN cả trăm năm nay đã thịnh đâu mà đòi suy. Đó là tính chung, không tính VNCH từ 1954-1975. :D

    ReplyDelete