Hai bản dịch
Bản của Đào Xuân Quý
Tay nắm chặt tay, mắt dừng lâu trong mắt;
Câu chuyện của lòng ta bắt đầu như vậy đó.
Ấy là đêm tháng Ba trăng tỏ;
Hương Kêna dịu dàng toả khắp không trung
Chiếc sáo của anh nằm trơ trọi dưới đất
Và vòng hoa của em còn hãy dở dang
Tình yêu của chúng ta thực cũng giản đơn
Như một bài hát vậy.
Tấm mạng màu vàng nghệ của em
Làm cho mắt anh say đắm.
Cái vòng hoa nhài em tết cho anh
Đã lay động lòng anh như một lời khen thưởng.
Đó là một trò chơi có cả hiến dâng và từ chối;
Phát hiện rồi lại giấu che
nụ cười và e lệ,
những cuộc đấu tranh nhẹ nhàng nhưng vô bổ.
Tình yêu của chúng ta thực cũng giản đơn
như một bài hát vậy
Chẳng có sự bí ẩn nào bên ngoài hiện tại;
Không có tham vọng làm cái điều không ai làm nổi;
Không có bóng đen nào phía sau lòng hứng khởi say mê
Không sờ soạng lần mò trong chiều sâu bóng tối.
Tình yêu của chúng ta thực cũng giản đơn
như một bài hát vậy
Chúng ta không tách xa lời nói
Để lạc vào trong cõi im lặng muôn đời
Chúng ta không đưa tay vào chốn hư vô
để tìm những vật không mong gì có được;
Những gì chúng ta cho và nhận
Cũng đủ lắm rồi
Chúng ta không hề ép niềm vui
để từ đó vắt ra chất rượu đau thương
Tình yêu của chúng ta thực cũng giản đơn
như một bài hát vậy
Bản dịch của Nguyệt Ánh
Tay trong tay và mắt vương vấn mắt; ấy lần đầu tiên tim mình nhận được ra nhau.
Đó là đêm trăng sáng tháng ba, hương tóc ngọt ngào thoảng trong không gian; tôi bỏ
quên cây sáo, hoa em kết nào xong.
Tình yêu của hai ta giản dị như bài ca
Mắt tôi say khăn em màu nghệ thắm
Vòng hoa nhài em kết khiến tim tôi run rẩy lời ca
Đó phải chăng là một trò chơi của cho và nhận, của hé lộ rồi lại che dấu, của một vài nụ cười bối rối đôi khi, rồi cả những tranh đấu ngọt ngào nhưng vơ vẩn.
Tình yêu của hai ta giản dị như bài ca
Chẳng có bí ẩn nào ngoài phút giây hiện tại, chẳng phải nỗ lực giành lấy cái không thể có được bao giờ; cũng chẳng hề có bóng đen ẩn dấu sau say mê; ta cũng chẳng hề phải dò đường trong lòng đêm sâu thẳm.
Tình yêu của hai ta giản dị hệt như một bài ca
Không huyễn hoặc ngoài ngôn từ lạc lối vào cùng lặng im vô tận; không giơ tay với lấy hư vô để kiếm tìm vô vọng
Thế là đủ, những gì ta cho và nhận của nhau.
Không nghiền nát nỗi vui để chiết thành rượu khổ
Tình yêu giản dị giống như một bài ca.
Có lúc cảm giác thơ Tagore giản dị đến lạ lùng,có lúc như vực sâu ko đáy.Tình yêu giản đơn như một bài hát, nhưng mỗi bài hát đều khác nhau...
ReplyDeleteCó lúc lại thấy thèm cảm giác yêu như trong thơ Tagore, "tình yêu chúng ta giản đơn như một bài hát. Chúng ta không đưa tay vào chốn hư vô để tìm những vật không mong gì có được. Những gì chúng ta cho và nhận cũng đủ lắm rồi". Càng già thì càng thấy yêu như vậy thật khó, nó cần tới: lòng tin, sự chân thực, niềm say đắm và thỏa mãn. Chỉ có thế người ta mới có thể lãng quên cả quá khứ lẫn tương lai, để đắm mình vào một thứ tình cảm giản đơn và trong lành như thế.
ReplyDeleteCó một câu hát thế này " Này em nhìn xem đời ta còn bao nhiêu ngày,lòng ta còn bao nhiêu ngày để yêu,mà vẫn hân hoan,mùa xuân nở ra môi cười,lòng son còn nguyên dâng người hết thôi!Có khi yêu như là yêu lần cuối,và như là yêu lần mới đâu ngờ..."
ReplyDeleteTình yêu bản thân nó rất đẹp, đừng đem nó gán ghép với nhiều thứ khác tự khắc sẽ an nhiên! Yêu chỉ là yêu,rất yêu và chia sẻ,chia sẻ ngay cả những điều tưởng chừng không thể nói ra...
minh thích bản dịch của nguyệt ánh hơn... thơ hay quá!
ReplyDeleteTôi tình cờ rơi vào blog này, tình cờ chìm ngập trong những vần thơ này. Và tôi muốn nói: cảm ơn vì những bài thơ rất tuyệt!
ReplyDeleteem cũng thích bản dịch của Nguyệt Ánh, ngay câu đầu đã đầy chất thơ, và cuốn hút hơn hẳn.
ReplyDeleteem copy về đây, báo cáo anh Linh :)
ReplyDelete