Nhân nói vá» Phan Khôi trong post trước, tá»› post bà i "Phê bình lãnh đạo văn nghệ" cá»§a ông đăng trên tá» Nhân văn hồi năm 1956 (đăng lại trên talawas). Bà i nà y rất hay!. Bà i nà y cùng vá»›i truyện ngắn "Ông Năm Chuá»™t" khiến ông bị Ä‘á»a đà y và tố cáo bằng đủ má»i thứ từ ngữ hạ lưu nhất sau đó, dù vá» tuổi tác, Phan Khôi đáng tuổi cha chú hầu hết các văn nghệ sÄ© thá»i đó. Ông thuá»™c lá»›p trà thá»±c cá»±u há»c chuyển sang Tây há»c, cùng thá»i vá»›i những Phạm Quỳnh, Nguyá»…n Văn VÄ©nh, Trần Trá»ng Kim...
Và dụ vá» và i câu chá»i rá»§a:
"Sở dÄ© tôi dùng tiếng “hắn†để gá»i Phan Khôi, không phải tôi không nghÄ© đến tuổi cá»§a hắn đâu. Nhưng xin thú thá»±c rằng từ ngà y hắn giở cái bá»™ mặt là m “chó†cÅ© cá»§a hắn ra trong Nhân văn–Giai phẩm, thì tôi không thể nà o xa xỉ sá»± kÃnh trá»ng đến quá mức, mà gá»i hắn bằng “ông†được. ChÃnh tôi là m chá»§ nhiệm báo Văn cÅ©ng đã mÆ¡ hồ mất cảnh giác chẳng những không đấu tranh vạch bá»™ mặt tháºt cá»§a Phan Khôi và bè lÅ© mà lại để cho báo đăng cả “Ông Năm chuá»™t†cá»§a Phan Khôi và nhiá»u tác phẩm xấu khác cá»§a bá»n Nhân văn. Äó là má»™t sai lầm rất lá»›n cá»§a tôi. Sau khi nháºn rõ sai lầm cá»§a mình tôi thấy có nhiệm vụ vạch rõ tá»™i lá»—i cá»§a Phan Khôi đã bao nhiêu năm là m tay sai cho đế quốc, nịnh hót phong kiến, huyá»…n hoặc, lừa bịp, đầu độc nhân dân để kiếm bát cÆ¡m, manh áo. Äến nay hắn vẫn còn hà nh động chống Äảng, chống cách mạng, phản nhân dân, phản Tổ quốc. Từ bé đến già Phan Khôi đã bóc lá»™t cá»§a nông dân, ăn cướp cá»§a nhân dân. ÄÆ°á»£c nhân dân nuôi nấng, được Äảng dạy dá»—, hắn vẫn vong ân bá»™i nghÄ©a. Äó là bá»™ mặt phản động xấu xa nhất cá»§a Phan Khôi cÅ©ng như cá»§a nhiá»u phần tá» khác trong Nhân văn–Giai phẩm. " (Nguyá»…n Công Hoan)
"Äối vá»›i Phan Khôi, hãy chấm dứt kiếp chuá»™t, kiếp chó, kiếp rùa, kiếp lợn cá»§a mình Ä‘i, hãy đừng là m con cóc già nữa, mà phải cúi mặt xuống đầu hà ng nhân dân vô Ä‘iá»u kiện, hãy ngay tháºt trở lại là m kiếp ngưá»i." (Äà o VÅ©)
Trên viet-studies.org Ä‘ang có đăng loạt bà i cá»§a Phan Khôi trên báo chà do Lại Nguyên Ân sưu tầm, chưa có thá»i gian Ä‘á»c nhưng xem qua thấy ông có nhiá»u quan Ä‘iểm tiến bá»™ vá» dân chá»§, nữ quyá»n, Nho giáo... Phan Khôi là má»™t trưá»ng hợp hiếm hoi vừa giữ được cái tiết tháo cá»§a má»™t nhà Nho há»c, mà lại không vướng phải cái cổ há»§ và nhất là sá»± giáo Ä‘iá»u, sá»± tôn sùng má»™t thứ chá»§ thuyết hay má»™t và i vị "thánh nhân" nà o đó mà rất nhiá»u trà thức (hay Ãt ra là ngưá»i có há»c) ở Việt Nam, cả cá»±u há»c, cả Tây há»c hay mắc phải.
--------
Phan Khôi
Phê bình lãnh đạo văn nghệ
Ngà y 14 tháng 7 trước đây, má»™t anh bạn trẻ đến vá»›i tôi, ngỠý muốn tôi viết má»™t bà i cho táºp Giai phẩm mùa Thu, tôi nháºn lá»i, và viết cái bà i nầy.
Tôi không phải không nhá»› nháºp tâm rằng cái Giai phẩm mùa Xuân đã gây ra má»™t cảm giác nặng ná» cho giá»›i văn nghệ, nhưng mà tôi cứ viết. Là vì tôi nghÄ© thấy mùa thu không thể giống được vá»›i mùa xuân. Thầy Mạnh Tá» nói rằng “BÄ© nhất thá»i dã, thá» nhất thá»i dãâ€. “Thá»i†là mùa thu, mùa nà o tiết khà ấy, mà cÅ©ng mùa nà o thức ấy.
Huống chi anh bạn trẻ có cho tôi biết rằng Giai phẩm mùa Thu sắp in ra là để góp má»™t phần nhiệm vụ chuẩn bị và xây dá»±ng cho Äại há»™i Văn nghệ Toà n quốc tháng 11 sẽ tá»›i, tôi cÅ©ng muốn đóng góp chút Ãt cái nghÄ©a vụ ấy, thì đó là dịp tốt cho tôi viết.
Lại huống chi cái tôi viết đây là bằng văn xuôi, có chi nói nấy, nói toà n những sá»± thá»±c, tôi không là m thÆ¡, trong đó không có cái gì nhiêu khê, bà hiểm, như “cái bình vôi†cá»§a Lê Äạt, “con chó đói†cá»§a Trần Dần, “cái chổi quét rác rưởi†cá»§a Phùng Quán, nó như ruá»™t voi, như phổi bò, suôn Ä‘uồn Ä‘uá»™t mà xốp xồm xá»™p, ai Ä‘á»c cÅ©ng thấy ngay tôi nói gì, khá»i phải hiểu ý nầy ra ý khác thì tôi tưởng tôi nên viết lắm.
Tôi muốn nói sá»± thá»±c. Nhưng có ngưá»i bảo rằng “có những cái sá»± thá»±c không nên nóiâ€. Tôi không tin. Äó là ở dưới chế độ nà o kia, chứ ở dưới chế độ cá»§a chúng ta, đã lấy phê bình, tá»± phê bình là m võ khÃ, thì còn có cái sá»± thá»±c nà o là cái sá»± thá»±c không nên nói?
Tôi muốn phê bình. Nhưng có ngưá»i lại bảo rằng “phê bình ná»™i bá»™ thì được, không nên viết trên sách báo, bên địch chúng thấy chúng sẽ xuyên tạc raâ€. Tôi cÅ©ng không tin. Cái thá»i kỳ “đóng cá»a dạy nhau†đã qua rồi, ngà y nay chÃnh là ngà y có mâu thuẫn gì giữa ná»™i bá»™ cần phải giải quyết trước mặt quần chúng nhân d
ân, không nhỠánh sáng cá»§a quần chúng nhân dân soi dẫn cho, thì không thể giải quyết nổi. Vả lại, đã nháºn rằng ăn cá»§a nhân dân, là m việc cho nhân dân, nhân dân là chá»§, có quyá»n kiểm tra má»i việc, thì sao lại cứ giấu im ỉm vá»›i nhau, không cho nhân dân biết?
Còn như sợ “bên địch xuyên tạc†thì chỉ là cái cá»› mượn để mà giấu im ỉm. Bên địch hà tất đợi đến có cái gì má»›i xuyên tạc? Chó sá»§a hà tất phải có bóng ngưá»i Ä‘i qua. Äã là bên địch thì nó cứ dá»±ng đứng chuyện lên, tôi thá» kể ra đây má»™t mẩu. Tháng tư năm ngoái, tôi Ä‘i và o khu V, nghe đồng bà o thuáºt lại rằng trước đó độ má»™t năm, lúc thá»§ tướng Phạm Văn Äồng Ä‘i dá»± há»™i nghị GiÆ¡-ne-vÆ¡, đà i phát thanh Sà i Gòn nói rằng “đó là tại Hoà ng Minh Giám, bá»™ trưởng ngoại giao, đã bị thá»§ tiêu rồi nên Phạm Văn Äồng lên thayâ€. Tháºt, ông nà o nói “bên địch xuyên tạc†cÅ©ng nên khen ông ấy là tá» hÆ¡n bên địch lắm lắm váºy.
ChÃnh quyá»n Việt Nam Dân chá»§ Cá»™ng hòa láºp lên đã 12 năm rồi, vững như trồng rồi, được cả nhân dân toà n quốc tÃn nhiệm rồi, tha hồ cho đứa nà o vu cáo, đặt Ä‘iá»u nói xấu, cÅ©ng không còn sợ thay, nữa là thứ đồ xuyên tạc.
Bây giá» chúng ta là m gì? Äà nh rằng chế độ cá»§a chúng ta là tốt, nhưng chúng ta đây là ai? Chúng ta đây là những ngưá»i từng sống dưới chế độ phong kiến, thá»±c dân, đế quốc hoặc nhiá»u hoặc Ãt, những tư tưởng xấu xa tiêm nhiá»…m cá»§a chế độ xấu xa ấy còn rá»›t lại trong đầu óc chúng ta hoặc Ãt hoặc nhiá»u. Do đó sinh ra những hiện tượng xấu xa mà chúng ta chỉ có bịt mắt lại má»›i không thấy. Bây giá» chúng ta phải bạo gan nhìn thẳng và o những cái hiện tượng Ä‘en tối ấy, vạch trắng nó ra, yêu cầu nhau sá»a chữa. Sá»a chữa đến táºn gốc tư tưởng. Có như thế, chế độ cá»§a chúng ta má»›i tốt đẹp thêm, bá»n vững thêm, chúng ta má»›i xứng đáng là ngưá»i mác-xÃt, là ngưá»i cá»™ng sản chá»§ nghÄ©a, là công dân cá»§a nước Việt Nam Dân chá»§ Cá»™ng hòa. Chúng ta muốn “cá»§ng cố miá»n Bắc†à ? Tôi tưởng đó là má»™t việc trá»ng yếu trong chương trình phát triển văn hóa cÅ©ng như phát triển kinh tế để cá»§ng cố miá»n Bắc.
Bởi những lẽ đó, tôi viết bà i nầy phê bình lãnh đạo văn nghệ cá»§a Há»™i Văn nghệ Việt Nam, cái cÆ¡ quan mà tôi sống trong đó tám chÃn năm nay từ khi nó má»›i bắt đầu thà nh láºp ở Việt Bắc tá»›i giá», và phê bình rất thẳng thắn.
Hồi còn ở Việt Bắc, đưá»ng lối văn nghệ có vẻ giản đơn lắm. Tóm lại là theo chá»§ nghÄ©a Mác, chá»§ nghÄ©a hiện thá»±c xã há»™i để phục vụ tổ quốc, phục vụ nhân dân, nhất là phục vụ cho cuá»™c kháng chiến trước mắt. Những ngưá»i công tác văn nghệ lúc bấy giá»› có là m đúng và đầy đủ như thế không, chưa nói đến; má»™t Ä‘iá»u có thể nói chắc là ai nấy Ä‘á»u cố gắng Ä‘i theo đưá»ng lối ấy. Äối vá»›i lãnh đạo, há» có thắc mắc gì không? Hầu như không có thắc mắc gì cả. Nếu có thì cÅ©ng đã chÃn bá» là m mưá»i, vì trong thá»i gian đó, cái vÄ© đại, cái gian khổ mà vinh quang cá»§a cuá»™c kháng chiến ngáºp trên ngưá»i há», há» Ä‘ang để lòng mà nghÄ© đến kháng chiến, không nghÄ© đến chuyện khác.
Ở đây tôi không Ä‘i sâu hÆ¡n, không Ä‘i tìm cái cá»› tại là m sao mà sau khi thắng lợi trở vá» thá»§ đô, lãnh đạo văn nghệ thà nh ra vấn Ä‘á», quần chúng văn nghệ thắc mắc đối vá»›i lãnh đạo; tôi chỉ đưa ra cái hiện tượng không tốt ấy sau khi trở vá» Hà Ná»™i hai năm nay.
Thình lình tôi dùng cái danh từ “quần chúng văn nghệ†chắc có ngưá»i thấy mà lấy là m chướng mắt. Nhưng không dùng thì không lấy gì đủ chỉ rõ má»™t cái hiện tượng: cái hiện tượng đối láºp, má»™t bên là lãnh đạo văn nghệ, má»™t bên là quần chúng văn nghệ. Trước kia, trong thá»i kháng chiến, lãnh đạo vá»›i thứ quần chúng ấy là má»™t, mà bây giá» là hai. Thêm má»™t Ä‘iá»u đáng chú ý, là cái thứ quần chúng ấy, hiện nay, không chỉ là văn nghệ sÄ© theo kháng chiến ở Việt Bắc, mà còn văn nghệ sÄ© ở vùng má»›i giải phóng, mà còn văn nghệ sÄ© ở vùng Nam bá»™, ở khu V ra táºp kết nữa, má»™t thứ quần chúng khá đông đảo, há»… lãnh đạo không khéo thì nó dá»… thà nh ra đối láºp.
Ở dưới chế độ tư sản, sá»± đối láºp là thưá»ng: nhân dân đối láºp vá»›i chÃnh phá»§, công nhân đối láºp vá»›i chá»§ xưởng, há»c sinh đối láºp vá»›i nhà trưá»ng… Nhưng ở dưới chế độ cá»§a chúng ta, vá» má»i phương diện, yêu cầu phải Ä‘i đến không đối láºp, há»… còn có đối láºp, là cái hiện tượng không tốt, cái triệu chứng không tốt.
Sở dÄ© có cái hiện tượng ấy là bởi trong lÄ©nh vá»±c văn nghệ chúng ta hai năm nay có những Ä‘iá»u sai lệch vá» lãnh đạo mà tôi sẽ cỠđại khái ra như dưới đây. Äây là những việc nổi báºt lên, tôi thấy rõ thì tôi nói; còn những việc khác, vá» mặt tổ chức, vá» mặt hà nh chÃnh tôi không biết cho lắm thì tôi không nói.
I. VỠvấn đỠtự do văn nghệ sĩ
Sau khi vá» Hà Ná»™i không lâu, giữa má»™t cuá»™c tá»a đà m ở trụ sở Há»™i Văn nghệ, má»™t cán bá»™ cao cấp lấy tư cách cá nhân đỠra cái vấn đỠ“tá»± do cá»§a văn nghệ sÄ©â€. Cái vấn đỠấy được giải thÃch là : Có má»™t số văn nghệ sÄ© nà o đó đòi tá»± do hay là có ý đòi tá»± do, mà tá»± do má»™t cách bừa bãi, đến ná»—i “và như má»™t kẻ kia Ä‘i trên đưá»ng phố, thấy có ngưá»i ôm cái cặp da đẹp, giáºt ngang lấy Ä‘i, rồi nói rằng đó là tá»± do cá»§a mình vì mình thÃch cái cặp da.†Do đó, kết luáºn là : phải có lãnh đạo, văn nghệ sÄ© phải ở dưới quyá»n lãnh đạo.
Tôi thấy vấn đỠđặt như thế không đúng. Sự thực trước mắt chúng ta không hỠcó như thế.
Bao nhiêu văn nghệ sÄ© từng theo kháng chiến, không luáºn ở Việt Bắc, ở Nam bá»™, ở Khu V, Ä‘á»u đã ở trong Há»™i Văn nghệ, Ä‘á»u đã bằng lòng chịu lãnh đạo rồi, nếu há» không bằng lòng chá»
‹u lãnh đạo thì hỠđã không ở trong Há»™i Văn nghệ. Còn những văn nghệ sÄ© ở vùng má»›i giải phóng, há» còn ở lại đây tức là há» rắp tâm chịu lãnh đạo, nếu không thì hỠđã Ä‘i và o Nam. Tóm lại, văn nghệ sÄ© hiện nay có mặt ở miá»n Bắc không ai đòi tá»± do bừa bãi hết, không ai định “đánh giáºt cặp da†hết, tôi không biết vì sao lại đặt ra vấn đỠấy.
Quả tháºt như váºy, văn nghệ sÄ© cá»§a chúng ta chẳng những đáng yêu mà lại đáng thương nữa. Há» biết trước kia hỠđã Ä‘i sai đưá»ng, há» ngoan ngoãn chịu lãnh đạo. Mồ ma Tô Ngá»c Vân, anh là má»™t há»a sÄ© cụp vẽ mỹ nhân, năm 1948, anh còn vẽ bức tranh mà u đỠlà “Hà Ná»™i đứng lênâ€, trình bà y má»™t ngưá»i thiếu phụ tuyệt đẹp đứng hiên ngang trong đống lá»a, chung quanh là những cái bếp đổ vì bom đạn. Thế mà sau đó anh chừa hẳn cái vai cụp ấy. Ở Triển lãm Há»™i há»a năm 1952, trong má»™t bức tranh không có thể không có phụ nữ, thì anh vẽ má»™t đám bà già và gái bé. Còn Thế Lữ, có lần tôi há»i tại sao anh không là m thÆ¡ như trước kia. Anh trả lá»i rằng đợi đến bao giá» anh “chỉnh†lại được tâm hồn, cảm thông được vá»›i quần chúng cần lao, bấy giá» anh sẽ là m. Thứ văn nghệ sÄ© như thế, mà nói hỠđòi tá»± do, dù chưa phải là tá»± do bừa bãi, cÅ©ng đã oan há» lắm rồi, oan mà không có chá»— kêu.
Có lẽ bởi nhìn thấy ở má»™t khÃa cạnh nà o rồi nháºn định hẳn như thế, nên từ đó lãnh đạo gắt hÆ¡n, kỳ tiêu diệt thứ tá»± do ấy cá»§a văn nghệ sÄ©. Nhưng, sá»± thá»±c, thứ tá»± do ấy vốn không có thể bị tiêu diệt, mà cái cá tÃnh cá»§a văn nghệ sÄ©, cái nghệ thuáºt tÃnh cá»§a văn nghệ, nhân đó, tuy chưa bị tiêu diệt, chứ cÅ©ng đã bị thương.
Chưa nói đến cá tÃnh và nghệ thuáºt tÃnh. Ngay đến ý kiến, ngôn luáºn cá»§a quần chúng văn nghệ dù rất bình thưá»ng, không có gì hại, cÅ©ng bị kìm hãm. Tôi là má»™t ngưá»i đã chịu cái Ä‘iá»u khó chịu ấy, tôi nói ra đây tưởng không có ai ác đến ná»—i bảo tôi là dá»±ng đứng hay xuyên tạc như bên địch.
Sau khi vá» Hà Ná»™i mấy tuần lá»…, có má»™t cuá»™c há»p mặt văn nghệ sÄ© vá»›i mấy đồng chà văn nghệ Liên-xô. Má»™t đồng chà nói rằng mình vì không Ä‘á»c được tiếng Việt cho nên không biết văn há»c Việt như thế nà o, chứ còn mấy ngà nh khác như nhạc, há»a, kịch Ä‘á»u thấy có tiến bá»™ cả. Nhân đó, tôi phát biểu ý kiến, đại khái tôi nói văn há»c Việt vì những Ä‘iá»u kiện nà o đó hạn chế, nên hiện thá»i nó còn thấp kém lắm, chưa theo kịp sá»± tiến bá»™ cá»§a mấy ngà nh kia. Lại, trong má»™t cuá»™c há»p khác sau đó, nói vỠâm nhạc, có mấy ngưá»i đỠcao nhạc cổ Việt Nam. Tôi tuy dốt âm nhạc chứ cÅ©ng biết rằng nhạc cổ cá»§a ta không cao đến cái mức ấy, bèn lại phát biểu ý kiến. Tôi thuáºt lại chuyện nghe ở ngưá»i khác rằng có má»™t nghệ sÄ© nước bạn phê bình Ä‘iệu hát chèo, trong đó đệm nhiá»u những “a ý aâ€, “tình tÃnh tangâ€, còn Ä‘eo tÃnh chất nguyên thá»§y. Mấy hôm sau, tôi gặp ông Hoà i Thanh ở chá»— thang gác từng thứ hai cá»§a trụ sở Há»™i Văn nghệ, ông bảo rằng mấy lần phát biểu ý kiến cá»§a tôi Ä‘á»u đáng phê bình, nhất là lần sau, sao lại bằng và o lá»i má»™t nghệ sÄ© nước ngoà i mà phá»§ định nhạc cổ? Tôi chưa kịp nói gì thì ông đã Ä‘i xuống khá»i thang gác. Tôi và o phòng riêng, nằm nghÄ© mà tức lắm, không tức gì vá»›i ông Hoà i Thanh mà tức vá»›i lãnh đạo. Từ đó có mặt trong cuá»™c há»p nà o tôi cÅ©ng không phát biểu ý kiến. Có anh em há»i tôi sao không phát biểu. Tôi trả lá»i rằng vì không có ý kiến gì khác. Nhưng, thá»±c ra, có ý kiến gì khác tôi cÅ©ng không thèm phát biểu. Nên nói thêm rằng tôi mong ông Hoà i Thanh đưa tôi ra phê bình lắm, nhưng may là m sao không thấy đưa tôi ra phê bình, vì cái sá»± phê bình được coi là võ khà ấy rất hiếm có trong cÆ¡ quan chúng tôi: hai năm nay chỉ có hai lần, má»™t lần phê bình thÆ¡ Việt Bắc, má»™t lần phê bình bà i thÆ¡ cá»§a Trần Dần mà sau đây tôi sẽ nói đến.
Äó là lãnh đạo nghiệt ngã vá» nói; đây là vá» viết.
Tháng 10 năm ngoái, tôi được cắt cá» nói chuyện trong cuá»™c ká»· niệm Lá»— Tấn. Trước khi nói, tôi phải viết ra trình qua lãnh đạo xem. Trong bà i viết, có chá»— tôi nói Lá»— Tấn thông hiểu chá»§ nghÄ©a Mác lắm, nhưng trong văn chương cá»§a ông không há» dùng những danh từ mác-xÃt, má»—i khi Ä‘á»c, là m tôi nghÄ© đến con tằm: con tằm ăn dâu rồi nhả ra tÆ¡, nếu nhả ra dâu thì không phải là con tằm. Ông Nguyá»…n Tuân há»i tôi: “Nói như thế là định viser (ám chỉ) ai?†Äá» nghị tôi nên chữa. Tôi lấy là m lạ, tôi sao lại có tâm địa xá» lá đến ná»—i má»—i khi nói phải có ám chỉ ai má»›i được; tuy váºy, tôi cứ hứa sẽ chữa. Má»™t chá»— khác, nói vá» lối phiên dịch, Lá»— Tấn chá»§ trương trá»±c dịch. Ông Hoà i Thanh bảo tôi phải chữa, lấy lẽ rằng phiên dịch có nhiá»u lối, nếu lấy Lá»— Tấn là m khuôn mẫu thì Hồ Chá»§ tịch dịch Tỉnh á»§y bà máºt, không trá»±c dịch, chẳng là không đúng hay sao? Tôi biết rõ rằng cái câu nói đó chỉ là thuáºt lại cái chá»§ trương cá»§a Lá»— Tấn, chẳng há» lấy là m khuôn mẫu, cÅ©ng chẳng hỠđả động gì đến việc dịch cá»§a Hồ Chá»§ tịch hết, những tôi không cãi, cÅ©ng cứ hứa sẽ chữa, mà tháºt, tôi đã chữa ngay trong bản thảo trước mặt ông Hoà i Thanh. Tôi tuy nhÅ©n như con giun đối vá»›i lãnh đạo thể ấy, nhưng khi nói trước công chúng, tôi cứ nói theo nguyên văn cá»§a tôi, không chữa má»™t chữ nà o, vẫn không gặp sá»± phản ứng nà o trong đám thÃnh giả.
Äó là cái thói kỵ húy trong văn chương cá»§a thá»i phong kiến còn rá»›t lại. Thuở Thiệu Trị, ở trưá»ng thi hương Thừa Thiên, Äặng Huy Trứ và o trưá»ng thi, trong văn có câu “vi gia miêu chi hạiâ€, nghÄ©a là là m hại giống mạ tốt, nhưng
“gia miêu†là tên là ng các vua triá»u Nguyá»…n [1] , quan trưá»ng sợ bóng sợ gió, sợ như thế có thể hiểu ra là là m hại là ng cá»§a vua, bèn đánh rá»›t bay. Lại thuở Tá»± Äức, cÅ©ng trưá»ng thi Thừa Thiên, Lương Gia Há»±u cÅ©ng và o trưá»ng thi, trong văn có câu “vi thiên tá» chi ấpâ€, chữ “ấp†đó nghÄ©a là kinh đô, thế mà quan trưá»ng sợ có thể hiểu nôm na rằng thiên tỠôm ấp cô gái nà o, cÅ©ng đánh rá»›t bay. Thá» so sánh mà xem, có phải mấy ông lãnh đạo cá»§a tôi cÅ©ng sợ bóng sợ gió, cÅ©ng kỵ húy như mấy ông quan trưá»ng ấy không? Ngưá»i ta là m cho tôi cảm thấy qua việc ấy rằng nước Việt Nam ngà y xưa, triá»u đại là triá»u đại Thiệu Trị, Tá»± Äức, cái nguồn văn chương là Tứ thư, NgÅ© kinh, còn nước Việt Nam ngà y nay, cÅ©ng là triá»u đại gì đó, chỉ khác cái nguồn văn chương là mác-xÃt, chứ cái thói kỵ húy cá»§a quan trưá»ng thì không khác.
Trở lại vấn đỠ“tá»± do cá»§a văn nghệ sÄ©â€.
Thá»±c ra thì, như trên đã nói, văn nghệ sÄ© không đòi tá»± do bừa bãi, há» chịu ở dưới quyá»n lãnh đạo, chỉ duy cái vấn đỠhỠđặt ra là lãnh đạo phải như thế nà o. Nói như thế cÅ©ng chưa hết ý. Phải nói rằng văn nghệ sÄ© cÅ©ng muốn được tá»± do, nhưng há» chỉ yêu cầu được tá»± do trong nghệ thuáºt.
Äà nh rằng văn nghệ phục vụ chÃnh trị, cho nên chÃnh trị phải lãnh đạo văn nghệ. Nhưng phải há»i: chÃnh trị nếu muốn đạt đến cái mục Ä‘Ãch cá»§a nó, thì cứ dùng những khẩu hiệu, biểu ngữ, thông tri, chỉ thị, không được hay sao, mà phải cần dùng đến văn nghệ? Trả lá»i cho thà nh tháºt, e chÃnh trị phải vá»— vai văn nghệ mà nói rằng: Sở dÄ© tao tha thiết đến mầy là vì tao muốn lợi dụng cái nghệ thuáºt cá»§a mầy. Äã cởi mở vá»›i nhau như thế rồi, văn nghệ đồng ý. Nhưng phần nghệ thuáºt nầy là phần riêng cá»§a văn nghệ, chÃnh trị không bao biện được, nó phải đòi tá»± do trong phần ấy. Như thế, tưởng chÃnh trị cÅ©ng lấy lẽ gì mà không đồng ý. “Hai bên Ä‘á»u có lợiâ€, cái nguyên tắc ấy, ở ngà y nay, nó thÃch dụng trong bất cứ má»™t sá»± hợp tác nà o.
Nhưng hai năm nay, lãnh đạo văn nghệ cá»§a chúng ta đã Ä‘i quá trá»›n mà không giữ đúng cái giao ước bất thà nh văn ấy. Lãnh đạo đã xâm phạm má»—i ngà y má»™t hÆ¡n và o quyá»n riêng nghệ thuáºt cá»§a văn nghệ sÄ©.
Trong văn nghệ, không cứ vá» ngà nh nà o, sáng tác hay “sản xuấtâ€, Ä‘á»u hầu như bị Ban Thưá»ng vụ cá»§a Há»™i xá» sẹo dắt Ä‘i, hay quá lắm là nhúng tay và o. “Phục vụ công nông binh†và “phục vụ kịp thá»iâ€, cái đó đã đà nh rồi; “quần chúng văn nghệ†bá»±c mình vì còn phải chịu mệnh lệnh cá»§a lãnh đạo ngoà i những cái đó.
Tức như trước đây trong việc chấm giải thưởng vá» nhạc. Có má»™t bà i nhạc, Ban chấm giải (gồm những nhạc sÄ© chuyên môn) đặt và o hạng thấp, thì Ban Thưá»ng vụ bảo phải nhấc lên hạng cao, lấy lẽ rằng “lá»i†nó hay và đúng chÃnh sách. Ban chấm giải bầy rằng tuy “lá»i†hay mà “nhạc†tầm thưá»ng nên để hạng thấp, nhưng không được, rốt lại cÅ©ng phải nhắc lên hạng cao. Má»™t anh nhạc sÄ© trong Ban chấm giải thuáºt chuyện ấy cho tôi nghe và phà n nà n rằng thế thì là m thÆ¡ là m văn cho hay và đúng chÃnh sách cÅ©ng được, việc gì phải là m nhạc và phải giao cho nhạc sÄ© chấm? Tôi cho phà n nà n như thế là có lý lắm, trừ ra khi nà o Ban Thưá»ng vụ cÅ©ng là nhạc sÄ© chuyên môn thì vấn đỠcòn phải thảo luáºn lại.
Äể rồi đến ngà y Äại há»™i, trong má»—i ngà nh sẽ có ngưá»i đứng lên nói những sá»± thá»±c như thế ra. Tôi ở ngà nh văn, tôi đã kể má»™t chuyện vá» viết như trên kia cÅ©ng đủ thấy là khó chịu rồi. Cái sá»± bẻ bai bẻ há»e cá»§a bà già đối vá»›i nà ng dâu, hà tất phải kể ra hà ng trà ng, thiên hạ má»›i biết.
Ông Nguyá»…n Tuân và ông Hoà i Thanh Ä‘á»u là nhà văn nổi tiếng, tôi không nói các ổng không có thẩm quyá»n vá» nghệ thuáºt viết văn. Nhưng các ổng có nghệ thuáºt cá»§a các ổng, còn tôi có nghệ thuáºt cá»§a tôi. Trong nghệ thuáºt ngụ cái cá tÃnh cá»§a má»—i ngưá»i má»™t khác, do đó nghệ thuáºt tÃnh cá»§a văn nghệ cá»§a má»—i tác giả má»™t khác. Có thế thì má»›i có được cái quang cảnh “trăm hoa Ä‘ua nởâ€. Nhược bằng bắt má»i ngưá»i viết phải viết theo má»™t lối vá»›i mình, thì rồi đến má»™t ngà y kia, hà ng trăm thứ hoa cúc Ä‘á»u phải nở ra cúc vạn thá» hết.
Mà nếu cứ thế nầy mãi, than ôi, cái ngà y ấy cũng chẳng xa đâu!
Cái tác phong lãnh đạo ấy hiện đã truyá»n nhiá»…m khắp Hà Ná»™i rồi. Má»™t tòa soạn nà o đó cÅ©ng có quyá»n chữa bà i cá»§a tôi, vứt bà i cá»§a tôi. Mà phải chi đáng chữa mà chữa, đáng vứt mà vứt cho cam. Má»›i đây, trước ngà y 20 tháng 7, có má»™t nhà báo – giấu là m gì? Nói ngay là nhà báo Tổ quốc – nhà báo Tổ quốc viết thư cáºy tôi viết má»™t bà i. “Viết má»™t bà i vá» chuyện miá»n Namâ€, như thế là đã “ra Ä‘á»â€ cho tôi “là m bà i†đó, tưởng cÅ©ng đủ lắm rồi. Trong thư, ông đại chá»§ bút còn “dà n bà i†cho tôi nữa: những là “yêu cầu†thế nà y, “mục Ä‘Ãch†thế ná», và hạn từ má»™t ngà n rưởi chữ đến hai ngà n chữ. Tôi lấy là m Ä‘au xót quá (có lẽ đó vì tôi tá»± ái, đáng kiểm thảo), bèn kiếm cách từ chối. Cụ Äồ Chiểu Æ¡i! Cụ Äồ Chiểu! Ở thá»i cụ, cụ đã kêu:
Ở đây nà o phải trưá»ng thi
Ra Ä‘á», hạn váºn má»™t khi buá»™c rà ng?
thế mà đến ngà y nay, bảy tám mươi năm sau cụ, ngưá»i ta còn ra Ä‘á», dà n bà i, lại hạn chữ cho tôi nữa đó cụ Æ¡i! Tôi còn là m ăn gì được nữa cụ Æ¡i! Tôi còn là tôi đâu được nữa cụ Æ¡i!
II. VỠvụ Giai phẩm mùa Xuân
Lãnh đạo như thế cho nên má»›i có táºp Giai phẩm mùa Xuân. Nói cho tiêu tá»™i, mấy ngưá»i viết Giai phẩm mùa Xuân, há» vốn không há» cho tôi biết gì cả, nhưng khi tôi Ä‘á»c thì tôi – có lẽ như tục ngữ nói: voi thuá»™c voi, ngá»±a thuá»™c ngá»±a, tôi biết ngay là vì há» bất bình vá»›i lãnh đạo
Sáng hôm mùng Má»™t Tết âm lịch năm nay, ông Tố Hữu đến chÆ¡i trụ sở Há»™i Văn nghệ. Giữa anh em đông, ông há»i ý kiến tôi vá» táºp Giai phẩm mùa Xuân. Tôi nói trong đó chỉ có bà i thÆ¡ cá»§a Trần Dần nói lôi thôi, có hÆ¡i không lợi; còn cá»§a Phùng Quán, cá»§a Lê Äạt, tôi thấy nói đúng đấy. “Chống công thứcâ€, “quét rác rưởi tư tưởng†là việc chúng ta cần phải là m. Có Ä‘iá»u cái gì là công thức, cái gì là tư tưởng rác rưởi, chẳng những nên bảo há» nói rõ ra, mà còn nên bảo há» viết lên báo cho rõ ra. Ông Tố Hữu nói má»™t câu có đông anh em cùng nghe: “Giấy má»±c đâu mà phà để cho há» viết?â€. Thế rồi là m thinh. Tôi là m thinh, nghÄ©a là tôi trải Ä‘á»i nhiá»u rồi, tôi tròn lắm rồi, tôi không dại dá»™t đến ná»—i đã thế rồi mà còn cứ nói nữa.
Mấy hôm sau, nghe nói táºp sách má»ng ấy bị thu vá», tôi cho rằng sá»± thu vỠấy là thất sách. Sao lại phải là m to chuyện cái chuyện không đáng là m to? Sao lại gợi cho những kẻ hiếu kỳ lén lút tìm mua táºp sách ấy 3000Ä‘ má»™t táºp mà đá»c? Sao lại là m như là sợ nó? Ở Trung Quốc, Hồ Phong nói xấu lãnh đạo văn nghệ đến thế, mà “ba sắp tà i liệu†cá»§a Hồ Phong vẫn được công bố ra, cả đến cái ý kiến thư cá»§a hắn cÅ©ng được công bố ra, chẳng ai há» sợ.
Thế rồi má»™t ngà y xuân má»›i, ánh mặt trá»i ấm áp, tối lại, có mấy hạt mưa phùn để giúp cho những cây rụng lá mùa đông nứt lá»™c ra, thì ở trụ sở Há»™i Văn nghệ khai há»™i từ 7 giá» tối đến 1 giá» sáng để phê bình bà i thÆ¡ Trần Dần, mà ký thá»±c là há»i tá»™i Trần Dần, má»™t mầm non văn nghệ. Há»i tá»™i độc má»™t Trần Dần thôi, là cái ngón chÃnh trị tà i tình lắm đấy, để cô láºp Trần Dần và phân hóa lÅ© ngưá»i trong Giai phẩm, cái ngón ấy đã thà nh công. Hết thảy có độ má»™t trăm rưởi ngưá»i, trong đó có và i chục ngưá»i đứng lên nói, đại khái giống nhau và kết luáºn là Trần Dần có tá»™i. Không phải không có những ngưá»i thấy rằng Trần Dần dù có tá»™i cÅ©ng không đến to như thế, nhưng mà hỠđã là m thinh.
Tôi nhá»› có má»™t vị bắt lá»—i trong bà i thÆ¡ Trần Dần có chữ “Ngưá»i†viết hoa. Lấy lẽ rằng chữ “Ngưá»i†viết hoa lâu nay chỉ để xưng Hồ Chá»§ tịch, thế mà Trần Dần lại viết hoa chữ “Ngưá»i†không phải để xưng Hồ Chá»§ tịch. Tôi ngồi nghe mà tưởng như mình ở trong chiêm bao: chiêm bao thấy mình đứng ở má»™t sân rồng ná», ông Lê Má»— tố cáo ông Nguyá»…n Má»— trước ngai và ng, rằng trong phép viết, chỉ có chữ nà o thuá»™c vá» hoà ng thượng má»›i phải đà i, thế mà tên Nguyá»…n Má»— viết thư cho bạn, dám đà i chữ không phải thuá»™c vá» hoà ng thượng. Nhưng may cho tôi, tôi tỉnh ngay ra là mình ngồi trong phòng há»p Há»™i Văn nghệ.
Rồi đến ông Hoà i Thanh viết má»™t bà i trên báo Văn nghệ, bằng giấy trắng má»±c Ä‘en, ghép Trần Dần và o tá»™i phản động, đứng vá» phÃa địch chống lại nhân dân ta [2] .
Tháºt cái tá»™i phản động ở xứ nầy sao mà ghép má»™t cách dá»… dà ng quá. Hồ Phong bên Trung Quốc, còn phải Ä‘iá»u tra bao nhiêu năm, công bố “ba sắp tà i liệuâ€, má»›i vạch mặt hắn là phản cách mạng, là tay sai cá»§a Tưởng Giá»›i Thạch được. Tôi lại còn thấy má»™t cái tà i liệu, nói Hồ Phong từng bị bắt quả tang có má»™t thanh gươm, ở cái nạm có bốn chữ “Tưởng Trung Chánh tặngâ€, ở cái lưỡi có ba chữ “đảng nhân hồnâ€. Như thế thì phản động là đáng lắm, có đâu chỉ má»™t bà i thÆ¡ mà đã là phản động?
Tuy váºy, Trần Dần còn có phúc hÆ¡n cáºu cá» Nguyá»…n Thuyên con trai cụ lá»›n Tiá»n quân Nguyá»…n Văn Thà nh nhiá»u lắm. Trần Dần vá»›i bà i thÆ¡ hà ng hÆ¡n năm trăm câu mà chỉ mang tiếng là phản động thôi, không như cáºu cá» Thuyên, bà i thÆ¡ chỉ có 56 chữ, ý tứ vu vÆ¡, mà bị chết chém, và còn liên lụy đến anh em, bè bạn, liên lụy đến ông cụ bố phải uống thuá»™c độc mà chết. Trong chá»— đó, tôi thấy thá»i đại dân cá»™ng hòa dân chá»§ rá»™ng rãi đối vá»›i văn nghệ hÆ¡n thá»i đại chuyên chế triá»u Gia Long rất nhiá»u.
Cuối cùng, ông Nguyá»…n Äình Thi, thư ký tòa soạn báo Văn nghệ viết liên tiếp ba bà i đại cà sa phê bình táºp Giai phẩm mùa Xuân. Sau khi ba số báo in ra xong, ông Thi đư cả cho tôi xem và há»i ý kiến tôi đối vá»›i ba bà i ấy.
Äá»c xong sau má»™t hôm, hai chúng tôi nói chuyện vá»›i nhau. Tôi bảo ông Thi rằng ông đặt sai vấn Ä‘á». Vấn đỠGiai phẩm là vấn đỠlãnh đạo, chứ không phải vấn đỠquần chúng. Tôi phân tÃch rõ rà ng cho ông thấy rằng tại lãnh đạo văn nghệ có thế nà o cho nên quần chúng văn nghệ má»›i bất bình mà phát biểu ra như thế. Và dầu trong sá»± phát triển cá»§a há» có lầm lá»—i cÅ©ng còn là cái ngá»n, mà cái gốc, phải tìm đến ở chá»— do lãnh đạo gây ra. Thế mà cả ba bà i cá»§a ông Thi không có má»™t chữ nà o đụng đến lãnh đạo hết, chỉ đổ lá»—i cho mấy ngưá»i viết trong Giai phẩm, thế là không công bình, thế là quá đáng. Khi viết đây, tôi ngồi dưới ngá»n đèn Ä‘iện 20 nến, tôi nói có mặt đèn là m chứng, ông Thi nháºn cho lá»i tôi nói là đúng, hứa sẽ viết phê bình lãnh đạo, nhưng mãi tá»›i nay chưa thấy viết.
Äá»c trong bà i thứ nhất cá»§a ông Nguyá»…n Äình Thi, đến chá»— ông nói mấy ngưá»i trong Giai phẩm là “cả vú lấp miệng emâ€, là m tôi nhá»› lại má»™t và i chuyện cÅ© mà tá»§m tỉm cưá»i má»™t mình. Năm 1920, tôi là m thư ký kiêm kế toán cho công ty Bạch Thái ở Hải phòng, tôi thấy ông Bạch Thái Bưởi bóc lá»™t công nhân là m tà u cá»§a ông rõ rà ng, thế mà má»™t hôm ông chỉ và o mặt các anh là m tà u mà nói rằng: “ChÃnh chúng mầy bóc lá»™t taoâ€; năm 1930 hay 1931 gì đó, tôi viết báo ở Sà i Gòn, biết thá»±c dân Pháp khá»§ng bố cá»™ng sản dã man hết sức, thế mà trên báo Tây, chúng gá»i Xô viết Nghệ An là “khá»§ng bố Ä‘á»â€ (terreur rouge). Nghá» thế, há»… mình muốn ngưá»i khác đừng nói đến cái táºt xấu cá»§a mình, thì mình Ä‘em ngay cái táºt xấu ấy đổ trên đầu ngưá»i khác để đấm há»ng há» cho câm Ä‘i. ChÃnh ông Nguyá»…n Äình Thi “cả vú lấp miệng em†cho nên ông bảo trước rằng bá»n Trần Dần, Phùng Quán, Lê Äạt là “cả vú lấp miệng emâ€. Thá»±c ra thì bá»n nầy có “vú†đâu mà “cảâ€, vả lại há» cÅ©ng không có ai là “em†há» hết.
Má»™t tối há»p buá»™c tá»™i, không có má»™t lá»i nà o cãi lẽ; bốn bà i báo buá»™c tá»™i, không có má»™t chữ nà o trả lá»i: quả nhiên “miệng†đã bị “vú lấp†rồi. Äó là cái cÆ¡ há»™i cho má»™t việc gì xảy ra.
III. Vá» vụ giải thưởng văn há»c 1954-1955
Sau khi giải thưởng nầy tuyên bố, ở đâu thì không biết, chứ ở Hà Ná»™i, dư luáºn bà n tán xôn xao, nhiá»u ngưá»i không phục, cho rằng có mấy tác phẩm trong đó không xứng đáng được giải. Nói như thế, có thể bị coi là nói vu vÆ¡, không có bằng chứng. Nhưng muốn có bằng chứng cÅ©ng không thể có được, vì cả nước chỉ có má»™t tá» báo Văn nghệ có thể đăng những bà i phê bình văn nghệ, mà là cá»§a Há»™i Văn nghệ, thứ dư luáºn ấy có muốn phát biểu cÅ©ng không phát biểu và o đâu. Tuy váºy, bằng chứng cÅ©ng không phải toà n không có. Dạo trước, tá» Trăm hoa có ba bà i cá»§a ba ngưá»i công kÃch táºp thÆ¡ Ngôi sao cá»§a Xuân Diệu, nhưng khốn ná»—i, nó ra đến bà i thứ ba thì nó chết. Dù váºy, tôi thấy dư luáºn ấy là quả có, chẳng tin, ai thá» là m má»™t cuá»™c trưng cầu ý kiến mà xem.
ChÃnh tôi là má»™t ngưá»i ở trong Ban Chung khảo chấm giải, tôi đã biểu tình vá»›i thứ dư luáºn ấy trước khi nó xôn xao, nghÄ©a là trước khi tuyên bố kết quả giải thưởng.
Ban Chung khảo có mưá»i ngưá»i, tôi là má»™t. Tôi quên lá»ng, không biết do ai công cá» hay chỉ định, khi nháºn được giấy triệu táºp thì cứ di dá»± và o, là m việc, lãnh tiá»n thù lao, nhưng khi việc xong thì tôi đâm ra trách mình má»™t cách bâng quÆ¡: phải chi mình đừng dá»± và o đó thì hay.
Tác phẩm cá»§a má»—i ngà nh trong văn há»c, như thÆ¡, tiểu thuyết, kịch bản… sau khi chuyá»n cho nhau Ä‘á»c rồi, vá» má»—i ngà nh có má»™t buổi há»p toà n ban để bình định thứ báºc. Trong khi bình định, há»… đồng ý vá»›i nhau thì thôi, bằng có mâu thuẫn thì biểu quyết bằng lối giÆ¡ tay, “thiểu số phục tùng Ä‘a sốâ€.
Hôm bình định vá» thÆ¡, tôi phản đối táºp Ngôi sao đứng giải nhì, tôi nói: có vá»›t vát lắm thì cÅ©ng chỉ nên để nó đứng giải ba. Tôi cá» ra những câu bà hiểm không thể hiểu nghÄ©a được, thì ông Huy Cáºn (má»™t trong Ban chung khảo) bảo rằng đó là tại tôi “muốn†không hiểu thì không hiểu. Quái, tôi “muốn†là m sao được? Theo lẽ, ông Huy Cáºn nếu binh vá»±c cho Ngôi sao thì phải cắt nghÄ©a rạch ròi những câu ấy ra, chứ sao lại bảo rằng tôi “muốn†không hiểu? Nhưng cả ban là m thinh, tá»± hồ ai cÅ©ng hiểu những câu ấy, không ai tỠđồng ý vá»›i sá»± chỉ trÃch cá»§a tôi. Tôi còn cá» ra những câu tầm thưá»ng quá, không xứng đáng là thÆ¡, và nói rằng thÆ¡ Xuân Diệu ngà y nay trở kém thÆ¡ Xuân Diệu ngà y trước. Má»™t ông trong ban (quên là ai) cãi rằng nếu thế thì bao lâu nay Äảng giáo dục Xuân Diệu không có hiệu quả gì sao? May mà má»™t ông khác (quên là ai) láºp tức đưa tay ngăn cản lại, nói đó không phải là cái luáºn cứ vững, đừng đưa ra. Nhưng đồng thá»i tôi trót đã vá»t miệng thốt ra câu nà y: Äảng giáo dục Xuân Diệu là m cách mạng, chứ có giáo dục Xuân Diệu là m thÆ¡ đâu, tháºt như đức Khổng tỠđã dạy rằng: “Ngá»±a tứ chẳng kịp lưỡiâ€. CÅ©ng vì tôi nên có sá»± mâu thuẫn, phải biểu quyết, thì tôi đứng vá» thiểu số, mà nhá»› hình như thiểu số tuyệt đối.
Hôm khác bình định vá» tiểu thuyết. Tôi phản đối Truyện anh Lục cá»§a Nguyá»…n Huy Tưởng đứng giải nhì. Tôi cá» ra sáu bảy chá»—, kết luáºn rằng cái tiểu thuyết nà y nhiá»u chá»— không giống vá»›i sá»± thá»±c, trái vá»›i chá»§ nghÄ©a hiện thá»±c bước thứ nhất, nếu nó được giải cao thì khi ngoại quốc dịch nó ra, nhất là khi bên địch Ä‘á»c nó, bất lợi cho văn há»c cá»§a chúng ta. Cả ban không ai bác lại lá»i tôi, tuyệt nhiên không có má»™t ngưá»i nà o bác lại tôi, nhưng thế nà o không biết, cuối cùng cÅ©ng phải biểu quyết, và tôi vẫn đứng vá» thiểu số, và lại là thiểu số tuyệt đối.
Äến khi việc đã xong rồi, Ban Chung Khảo không còn có buổi há»p nà o nữa rồi, tô
i má»›i tiếp được hai tác phẩm vá» ký sá»±, Ä‘á»u đứng giải ba, có thông tri bảo Ä‘á»c và cho ý kiến. Tôi thấy cái Nam bá»™ mến yêu cá»§a Hoà i Thanh chỉ là bà i viết chạy như bà i đăng trên báo, không có gì là giá trị văn há»c, còn cái Lên công trưá»ng cá»§a Hồng Hà viết có công phu hÆ¡n. Tôi nhá»› ra mình đã từng hạ hai tác phẩm cá»§a hai ông Xuân Diệu, Nguyá»…n Huy Tưởng xuống mà không được, bây giá» không còn có đủ sức bướng để mà hạ cá»§a ông Hoà i Thanh xuống nữa, bèn viết má»™t mẩu giấy đỠnghị đưa Lên công trưá»ng lên giải nhì. Nhưng mẩu giấy ấy vá» sau chìm Ä‘i đâu mất, không ai nhắc đến.
Sau có má»™t buổi há»p giữa những ngưá»i chấm giải vá»›i những ngưá»i được giải. Äáng lẽ, má»™t buổi há»p như thế, thế nà o Ban chấm giải cÅ©ng phải gợi cho những ngưá»i được giải có thắc mắc gì thì nói ra. Bởi vì bây giá» không phải như thá»i phong kiến chấm trưá»ng thi, quan trưá»ng ăn tiá»n lấy đỗ báºy bạ rồi ai rá»›t nấy chịu. Nhưng mà không thấy đả động gì đến việc ấy. Gần rốt buổi há»p tôi má»›i đỠnghị xin cho nói thắc mắc. Thế rồi có mấy ngưá»i nói thắc mắc cá»§a há» [3] . Cuối cùng tôi cÅ©ng đưa ra thắc mắc cá»§a tôi vá» cái sá»± hai lần bị đứng vá» thiểu số như đã nói trên. Tôi nói quả quyết rằng mặc dầu tôi đứng vá» thiểu số, chứ cái sá»± định Ä‘oạt ấy cá»§a Ä‘a số, tôi cho là không đúng, tôi nhất định không phục. Trong những ngưá»i được giải, có má»™t ngưá»i đứng lên phát biểu ý kiến, lấy là m lạ rằng sao trong Ban Chung khảo không nhất trà vá»›i nhau, xong việc rồi lại còn có ngưá»i đưa ra thắc mắc? Tan buổi há»p, tôi nghÄ© mà cÅ©ng lấy là m lạ rằng sao cái ông lấy là m lạ đó lại không ở trong Ban Chung khảo?
Äến hôm phát giải thưởng ở Câu lạc bá»™ Äoà n kết, ban tổ chức đỠnghị tôi là m má»™t ngưá»i trao giải. Tôi từ chối. Tôi sợ rằng trong khi trao giải hoặc rá»§i mà tôi gặp phải trao ba cái giải mà mình phản đối thì khổ cho mình. Khi tuyên bố ba cái giải mà tôi phản đối ấy tôi nhất định không vá»— tay. Tôi nhất định tá» thái độ phản đối đến cùng.
Hôm thượng tuần tháng 6, tôi nằm trong Bệnh viện C, thấy mấy anh bá»™ đội Ä‘á»c táºp thÆ¡ Ngưá»i chiến sÄ© cá»§a Hồ Khải Äại mà chê rằng dở quá, tôi bèn mượn xem thì thấy quả tháºt là dở quá. Thế mà nó được giải ba văn há»c. Táºp thÆ¡ nầy, tôi ở trong Ban Chung khảo chưa há» thấy mặt nó, sau cùng chỉ nháºn được thông tri nói nó nguyên ở giải khuyến khÃch, nay tương lên giải ba. Ai tương lên? Thế có lạ không?
Ban Chung khảo theo đỠnghị cá»§a ông Xuân Diệu, sau khi tuyên bố giải thưởng, phải là m nhiá»u cách tuyên truyá»n cổ động rầm rá»™ cho các tác phẩm được giải, và đã cắt cá» ngưá»i nà o viết bà i phê bình cho tác phẩm nà o. Lâu mà không thấy mấy ngưá»i viết. Tình cá» tôi há»i má»™t ông, ông trả lá»i: “Khó viết quáâ€. Câu trả lá»i đúng hết sức: lấy nó trúng giải thì dá»…, chứ viết để tuyên truyá»n cổ động cho nó thì phải khó.
Cho đến hết tháng bảy mà chỉ có hai bà i phê bình trên báo Văn nghệ. Má»™t bà i ông Hoà ng Xuân Nhị (má»™t trong Ban Chung khảo) phê bình Truyện anh Lục, độc giả không lấy là m mãn nguyện, có ngưá»i đã nói, Ä‘á»c nó chỉ thấy cái vẻ mô phạm hiá»n là nh cá»§a má»™t vị giáo sư đại há»c mà thôi. Má»™t bà i ông Hoà i Thanh viết để binh vá»±c cho Ngôi sao mà binh vá»±c má»™t cách gắng gượng quá, nhất là yếu, không há» chống cãi lại những chá»— đả kÃch trong ba bà i cá»§a báo Trăm hoa. Tôi rất không phục ông Hoà i Thanh ở Ä‘iểm nà y: ông viết bà i ấy sau ba bà i cá»§a Trăm hoa mà ông không há» nhắc tá»›i Trăm hoa lấy má»™t tiếng, ông cố dìm nó xuống cÅ©ng như Phạm Quỳnh đã dìm báo Hữu Thanh cá»§a Ngô Äức Kế. Nếu không dìm thì là ông khinh, cÅ©ng như Phạm Quỳnh đã khinh báo Hữu Thanh cá»§a Ngô Äức Kế.
Vá» vụ nà y, có má»™t Ä‘iá»u, ngưá»i ngoà i không phải là tôi, không biết đến, thì không lấy là m quái. Ấy là điá»u, ba ông Xuân Diệu, Nguyá»…n Huy Tưởng, Hoà i Thanh Ä‘á»u có tác phẩm dá»± thi mà đá»u ở trong Ban Chung khảo. Nếu chỉ ở trong Ban Chung khảo mà thôi, còn khá; thá» Ä‘iá»u tra lại hồ sÆ¡, thì ba ông còn ở trong Ban SÆ¡ khảo nữa. Sao lại có thể như thế? Trưá»ng thi phong kiến thuở xưa, tuy có ám muá»™i gì bên trong, chứ bên ngoà i há» vẫn giữ sạch tiếng: Má»™t ngưá»i nà o có con em Ä‘i thi, thì ngưá»i ấy vẫn có được cắt cá» cÅ©ng phải “hồi tịâ€, không được Ä‘i chấm trưá»ng. Bây giá» cả đến chÃnh mình Ä‘i thi mà cÅ©ng không “hồi tịâ€: má»™t lẽ là ở thá»i đại Hồ Chà Minh, con ngưá»i đã đổi má»›i, đã “liêm chÃnh†cả rồi; má»™t lẽ trắng trợn vì thấy má»i cái “miệng†đã bị “vú lấpâ€.
Ngưá»i ta cứ sợ “bên địch xuyên tạcâ€. Sao trong việc nầy không sợ? Nó cần gì phải xuyên tạc? Äá»c mấy tác phẩm được giải thưởng nầy, tha hồ cho nó đánh giá văn há»c miá»n Bắc.
Gá»i là phê bình, chỉ có thế; tôi chỉ trình bà y mấy hiện tượng không tốt trong giá»›i văn nghệ. Còn sá»a chữa, mong ở Äại há»™i sắp tá»›i, nếu toà n thể xét thấy lá»i tôi nói có đúng phần nà o thì xin tùy đó mà sá»a chữa.
Riêng tôi thì tôi chỉ muốn Há»™i chúng ta, trong việc lãnh đạo, thá»±c hà nh cái nguyên tắc dân chá»§ táºp trung, mà phải từ dưới lên trên rồi má»›i từ trên xuống dưới, nghÄ©a là theo ý kiến nguyện vá»ng cá»§a quần chúng văn nghệ để lãnh đạo văn nghệ. Äừng như hai năm nay, lấy ý kiến cá»§a ba năm ba ngưá»i trong Ban Thưá»ng vụ, hoặc cá»§a má»™t ngưá»i ná» hay má»™t ngưá»i kia để lãnh đạo, mà cái ý kiến ấy số đông văn nghệ sÄ© không tán thà nh.
ÄÆ°á»£c như thế thì sẽ không còn có cái hiện tượng hai bên đối láºp nữa. Äó là má»™t Ä‘iểm trá»ng yếu trong chương trình phát triển văn hóa để cá»§ng cố miá»n Bắc.
(Viết xong ngà y 30-7-1956 tại Hà Nội)
[1]Các vua triá»u Nguyá»…n gốc ở là ng Gia Miêu ngoại trang, huyện Tống SÆ¡n, tỉnh Thanh Hóa.
[2]Báo Văn nghệ số 110 ra ngà y 17-3-56
[3]Nhá»› như có ngưá»i đã thắc mắc vá» táºp thÆ¡ Ngôi sao, nhưng tôi không chắc lắm, việc nà y có thể xét lại biên bản cá»§a Há»™i Văn nghệ vá» buổi há»p ấy – Ngà y 20-8-56, thình lình có cuá»™c há»p Ban Chấm giải, tôi phát hiện thêm ra má»™t sá»± gian láºn: Bao nhiêu lá»i phản đối cá»§a tôi vá» táºp Ngôi sao Ä‘á»u bị bá» hết, không ghi và o biên bản. Việc nầy, liá»n ngà y đó, tôi có viết thư cho ông Tổng thư ký Äảng Lao Äá»™ng biết. (Phan Khôi chua thêm ngà y 21-6 trước khi táºp sách lên khuôn.)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Mọi người mải mê tranh luận ở cái Entry trước khiến cái Entry này chẳng có ai ngó ngàng cả. Tớ không dám lạm bàn gì về Phan Khôi, vì thực ra đọc chưa nhiều các tác phẩm của nhóm Nhân văn Giai phẩm nói chung và học giả Phan Khôi nói riêng.
ReplyDeleteĐúng là cái nhìn phiến diện, duy ý chí và ấu trĩ một thời đã gây khó khăn và sóng gió cho rất nhiều người. Nhưng cái gì là chân lý và có giá trị thì vẫn tồn tại vượt thời gian. Nên bây giờ thế hệ hậu sinh chúng ta mới trò chuyện và ngâm cứu lại những Trần Dần, Phan Khôi, Phùng Quán, Bùi Đức Thảo...
Tuy nhiên, vì mình không ở trong cái thời đại đó, nên mình cũng không thể nói mạnh được việc những tên tuổi mà mình yêu mến như Hoài Thanh, Xuân Diệu, Nguyễn Tuân... tại sao lại có cách nhìn nhận vấn đề và đánh giá vấn đề như vậy? Cái gì mà chả có căn nguyên.
Có bài thơ này trong tập Chân Dung Nhà Văn của Xuân Sách. Những bài thơ này một thời được các nhà văn miền Bắc chuyền tay nhau rất tâm đắc giữa đời thường.
ReplyDeleteVị nghệ thuật nửa cuộc đời
Nửa đời sau lại vị người ngồi trên
Thi nhân còn một chút duyên
Lại vò cho nát lại lèn cho đau
Bình thơ tới thuở bạc đầu
Vẫn chưa thể tất nổi câu nhân tình
Giật mình mình lại thương mình
Tàn canh tỉnh rượu bóng hình cũng tan.
Tương truyền người bị vẽ chân dung lúc cuối đời có đặt vấn đề với Xuân Sách để sửa một chữ, mà không thể nào được.
Thêm hai bài nữa cho xôm tụ ^^
ReplyDeleteCác vị La hán chùa Tây phương
Các vị già quá tôi thì béo
Năm xưa tôi hát vũ trụ ca
Bây giờ tôi hát đất nở hoa
Tôi hát chiến tranh như trẩy hội
Đừng nên xấu hổ khi nói dối
Trời mỗi ngày lại sáng có sao đâu
và
Ta đi tới đỉnh cao muôn trượng
Mắt trông về tám hướng phía trời xa
Chân dép lốp bay vào vũ trụ
Khi trở về ta lại là ta
Từ ấy tim tôi ngừng tiếng hát
Trông về Việc Bắc tít mù mây
Nhà càng lộng gió thơ càng nhạt
Máu ở chiến trường hoa ở đây.
@Le: "Tương truyền người bị vẽ chân dung lúc cuối đời có đặt vấn đề với Xuân Sách để sửa một chữ, mà không thể nào được."
ReplyDeleteChữ nào thế Lê? Có phải chữ "nhân" không?
"Người ngồi trên" đề nghị sửa lại thành "người cấp trên", coi như một cách nói giảm, nói tránh. Tất nhiên là thực chất chúng chẳng khác gì nhau.
ReplyDelete