Ngày xuân bước chân người rất nhẹ. Mùa xuân đã qua bao giờ
Bài này có thể là bài Trịnh Công Sơn mà mình thích nhất. Nói vậy vì Trịnh Công Sơn có nhiều bài hay và vào mỗi giai đoạn, mình sẽ thích một vài bài nào đó hơn. Nhưng bài này luôn là favorite, cả ca từ và giai điều đều gần đạt tới sự hoàn hảo. Lời ca có sự chuyển động, có cảm giác, có hương vị, có ký ức và tưởng tượng, có chiêm nghiệm và mê đắm. Ca từ bài hát này có một vẻ đẹp mênh mang khó tả, phức tạp hơn hầu hết các bài hát khác của Trịnh Công Sơn, thế nhưng lại được thể hiện trong nhưng câu, những chữ dung dị nhất. Cảm xúc của người trong bài hát như thế nào, vui hay buồn, đang nhớ về người hay đang nhớ về mình, đang nghĩ về cuộc đời hay về bản thân? Hay là chẳng nghĩ, chẳng nhớ gì, chỉ “vui như trẻ thơ”, “ngồi hát ca rất tự do”? Chẳng thể biết, chỉ biết có một cảm giác mênh mang, tựa hồ như hạnh phúc mà lẫn với gì đó bâng khuâng, tiếc nuối. Đời tôi có ai vừa qua. Một bài hát giản dị mà như là cả một cuộc đời.
Đêm Thấy Ta Là Thác Đổ
Một đêm bước chân về gác nhỏ
Chợt nhớ đóa hoa Tường Vi
Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ
Giờ đây đã quên vườn xưa
Một hôm bước qua thành phố lạ
Thành phố đã đi ngủ trưa
Đời ta có khi tựa lá cỏ
Ngồi hát ca rất tự do
Nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà
Từ những phố xưa tôi về
Ngày xuân bước chân người rất nhẹ
Mùa xuân đã qua bao giờ
Nhiều đêm thấy ta là thác đổ
Tỉnh ra có khi còn nghe
Một hôm bước chân về giữa chợ
Chợt thấy vui như trẻ thơ
Đời ta có khi là đóm lửa
Một hôm nhóm trong vườn khuya
Vườn khuya đóa hoa nào mới nở
Đời tôi có ai vừa qua
Nhiều khi thấy trăm nghìn nấm mộ
Tôi nghĩ quanh đây hồ như
Đời ta hết mang điều mới lạ
Tôi đã sống rất ơ hờ
Lòng tôi có đôi lần khép cửa
Rồi bên vết thương tôi quì
Vì em đã mang lời khấn nhỏ
Bỏ tôi đứng bên đời kia
Nghe:
Baì naỳ, Hoàng Ngọc Hiến, trong một bài viết( chả nhớ đọc được ở đâu ), từng bầu là 1 trong những baì thơ hay nhất Việt Nam :-)
ReplyDeleteAnh Linh chưa nghe bài này version Karaoke em hát nhỉ, quả là đáng tiếc. Bài này lần đầu tiên em biết là giới thiệu trên báo Hoa học trò năm 98. Mê từ lúc đó.
ReplyDeletehihi, anh Linh lai chuyen qua binh luan am nhac a?
ReplyDeleteEm cũng thích bài này của Trịnh Công Sơn nhất. :>
ReplyDeleteDang tiec cho anh, chua nghe em hat! :>
ReplyDeleteTiếc thật!
ReplyDeleteHí,anh oi anh co vo chua aj??!! ;))
ReplyDeleteCon anh đi học mẫu giáo lớn rồi em ơi.
ReplyDeleteHi, The a co can co nuoi day tre khong em gioi thieu cho?!!
ReplyDeleteÔi kìa, có em hỏi thăm mà a Linh lại bẩu "con anh đi học mẫu giáo lớn rồi" thì các em còn hy vọng gì nữa hả?
ReplyDeleteHey, visitors, if you don't know about me and are not my real-life friends, don't mention about my personal life, okay. I haven't been made a public figure yet.
ReplyDeletetui muốn kể 1 câu chuyện liên quan đến bài này, ko biết bạn đã nghe chưa?
ReplyDeleteTrịnh viết bài này trong một chuyến dã ngoại, theo tui nhớ là ở đâu từ Đồng Nai đổ lên, nhưng địa điểm ko quan trọng lắm, quan trọng là ở đó có thác nước rất đẹp. Trịnh đã vô tình quen với 1 vị nữ tu và nói rất nhiều chuyện về tôn giáo với người này (Trịnh là 1 người theo Phật giáo nhưng ông cũng rất ngưỡng mộ Thiên chúa giáo). Sau ngày hôm đó nhạc sĩ nằm mơ, hóa ra là ông đã yêu người tu sĩ kia mất rồi...
Vì thế câu cuối của bài là ... Vì em đã mang lời khấn ngỏ, bỏ tôi đứng bên lời kia!!!
OK!
ReplyDeletecau chuyen cua ban Tran Minh buon cuoi qua :D
ReplyDeleteÔi, sao trùng hợp thật ạ. Vì bài hát này anh Quân nhà em cũng bảo là thích nhất đấy. Hôm nào em cũng tập hát thử mới được. :)
ReplyDelete"Lòng tôi có đôi lần khép cửa, rồi bên vết thương tôi quỳ, vì em đã mang lời khấn nhỏ, bỏ tôi đứng bên đời kia", một người bạn của em đã cho rằng đây chính là một trong những câu thơ tình hay nhất mọi thời đại! I love this song so much!
ReplyDelete