Wednesday, January 24, 2007

Entry for January 24, 2007

"Hello darkness, my old friend,
I've come to talk with you again,
Because a vision softly creeping,
Left its seeds while I was sleeping,
And the vision that was planted in my brain
Still remains
Within the sound of silence".

I am still so proud. Now I see why Christians consider pride as one of the seven worldly sins and Buddhist monks teach against self-pride. As long as you are proud, you can never be in peace with yourself. I am very peaceful outside but I've never been truly in peace with myself, in my heart and mind. As I am lonely by nature, it's a hidden pain.

23 comments:

  1. Hinh nhu toi cua ba'c la` "mother of all sins" thi phai =))

    ReplyDelete
  2. Em nghe bài Sound of Silence cũng nhiều, nhạc rất thích nhưng vẫn chưa hiểu được nội dung. Đến giờ vẫn còn ấm ức! Nghe đồn đâu lại là một bài hát phản chiến thời chiến tranh VN. Pó tay! Anh L có hiểu bài nay ko thì chỉ giáo em với!

    ReplyDelete
  3. Friend, allow me to have few words and kindly disregard if they are off. I think the pain does not come from pride in and by itself; but from your thought that you are not supposed to be proud. If you kill your pride, then what's left of you?

    You're not proud in the bad sense of the word - I think (I do believe there is bad and fake pride - the pretence of self respect). You're proud because you know what's better between X and Y, between you and someone you pick - and that, I think, is a good thing.

    What you do with the knowledge is another issue. After all, as you once said, kindness matters the most.

    Anyway, kindly disregard if my words are off the point. I still think a person has to be proud before he can become truly humble. He has to truly hate and feel disguisted with nonsense before he can truly appreciate sense. At least, that was part of my experience. After sense comes peace - longlasting peace :)

    ReplyDelete
  4. To' chang nghi cai pride lai quan trong the. Neu thay cau "I'm (positively) proud" cua tinh ieu bang` "I know myself, I know what I'm bad/good at, what I want, whom I love, etc." thi` hinh nhu y nghia cua no ko thay doi lam, ma` lai tot hon, IMO.

    Vi du nhu cau: "Toi tu hao` la nguoi VN", theo to la` vo nghia. Neu thay no bang, toi la nguoi VN (Ok, that's the fact I can't change), and I know (all or most of) the bad / good characters of VN ppl including me. Tuong tu co' the ap dung cho 1 cau vo nghia kha'c "toi tu hao` vi toi la` ... chinh toi" :-D

    Con` ve thu tu, tuc la can phai co pride truoc thi moi co' nhung cai blah blah blah thi` qua' hien nhien roi. Cu nhin` Phat to^? la biet, trai qua du? moi toi (hay la khoai lac nhi? hehe) moi thanh phat duoc :-D

    ReplyDelete
  5. Ma` hinh nhu cai pride cua bac Linh co' nghia~ hoi kha'c thi phai (doi bac ay ngu day giai thich). Vi' du nhu "I love her, but I'm too proud to do everything to make her love me", dai loai the :-D

    ReplyDelete
  6. @Bác Hiếu, pride ở đây có hàm ý chung hơn không chỉ trong love. Tất nhiên trong love, thì pride cũng là thứ dễ thấy.
    Anyway, you can know yourself, but does it mean that you are really in peace with yourself and be happy with what you do, who you love, what you are? It's a different thing.

    @Tiny: Anh thấy thích câu này "I still think a person has to be proud before he can become truly humble".
    Anyway, anh thấy đúng là nỗi khổ trên đời này thì rất nhiều, rất nhiều đều từ pride của bản thân mà ra cả. Pride là thứ không thể loại trừ nhưng người ta có lẽ phải đi theo các bước sau để có thể "đắc đạo": 1. I learn to be proud; 2. I'm proud to be proud; 3. I'm proud to be humble and 4. I'm humble.

    @Scorpion: Bài sound of silence ấy lyrics cũng hơi khó hiểu, anh hiểu đại khái là tâm trạng cô đơn của một người, chỉ tìm thấy "good friend" là với bóng đêm.Trong bài cũng có một số ngụ ý lên án sự ghẻ lạnh tình cảm của con người với con người, sự mis-communication trong xã hội hiện đại và xã hội tiêu thụ nơi các giá trị tinh thần được đánh đổi bằng những thứ phù phiếm tầm thường, người ta thờ phụng neon God (các tấm biển quảng cáo?) thay vì God.

    ReplyDelete
  7. Hihi, em nghi con duong cua em cho den nay nhu the nay:

    1. I was helplessly proud because I knew I was abler and I tried harder than most people around me. This happened during junior high school, when I was somewhat a star (huhu)

    2. I felt miserable for being helplessly proud because it made me unpopular among friends. I always felt awkward. And so I tried to hide it away. This was high school.

    3. I had some really good friends, who knew me well... and so I learnt to become comfortable with myself. I became very humble and tolerant - the easy kind of humility and tolerance. People called me naive and I did not even know what they meant. This was college and part of grad school.

    4. Then I learnt more and I knew the differences between self-respect, the pretense of self-respect (sometimes disguided as pride), nonsensical pride, and other things. I realized that most truly humble people are very proud of themselves - in their own quiet way, and only to themselves. They must be, because self-respect is a vital thing. As I know more and see more, then I drop the labels. I am just me. Whatever :) Things come natural. I've been told to be aggressive; but I know that's because I care a lot. Sometimes I would explain; sometimes I don't even care to explain. Eventually, people will know. If they don't, that's fine too.

    So now... I am just doing my things my way :). And I think I am naive again, in my own way now.

    Some people, like my husband, are born immune to all these things. He is one of the proudest persons I know and yet he has the most sense of joy, happiness, contentment, and peace I've seen among people. People like him are a rare breed of their own. They never feel guilty for things they do their way. We can't compete with them. So? :D

    ReplyDelete
  8. You're lucky. Your husband sounds very much like Howard Roark in that novel :P. So you've found your Roark, finally.
    Say being yourself or "I am just me" is so popular, almost a fashion among the young people. But I have a serious doubt if it's also just another kind of "label" for us to hide our own face and avoid asking ourselves about who we really are.
    And honey, I'm so sad because you called me "friend" now, not "sugar", "honey", "darling" or whatever as in the past :P.

    ReplyDelete
  9. Well, lucky, yes. My Roark, no. I never meant to find my Roark or any Roark. I am not Dominique. I don't like her.

    About "I am just me" - I think there is a substantial difference between the way many people say it and the way I said it - and I don't even care to be humble here. Many say it as an excuse; I say it with full realization that there is no other way of living but to be you and comfortable in your own skin. I don't say it as a cliche, but as a lesson that I took pain learning it.

    Don't you think "friend" is even more satisfying than "honey"? I have so few friends that this term is very special to me, honey :)

    ReplyDelete
  10. Cung phai ranh roi va sung suong the nao thi moi co thoi gian de nghi den nhung cau hoi lon nay.

    ReplyDelete
  11. @Linh: Know oneself is a huge step to the so-called peace and happiness. Of course, knowing is not enough, doing or following what you want, who you love, etc. is needed too. The matter is that we never know ourselves completely, and we never do or follow anything/anyone always (which signals that we're changing, ppl are changing). But the attitude toward it is important ... trying to know more about oneself and trying to do what you think you really want. Well, that's kinda obvious, again. :-D

    @Tiny: I think many of your thoughts are influenced by Ayan Rand, correct me if I'm wrong. But I feel it a bit pure / extreme / idealistic or even naive. Maybe that's easier to digest for the mass ... I seriously doubt the sentence "I realized that most truly humble people are very proud of themselves - in their own quiet way, and only to themselves." For example, I'm a humble person (well, if I say this, I'm not humble anymore, right? hehe), I really know my weaknesses, I'm not proud of them, some I can't change, some I am working toward changing them. But at the moment, the weaknesses are there, for real, not because I'm humble, not at all.

    Yet, there are some ppl who really think they're good / strong / better than others in many or even in all things, but they try to keep them as much humble as possible. "Humble" is not a clear word, I should change the sentence to: "they think they're higher above others, but they try to keep them as low as possible". Hope it's better expressed. I really doubt if they are sincere to themselves, whether or not they really trust their superiority. Instead, they should act like your husband. Act according to how you feel about yourself but keep yourself open, fight the challenges but learn to change when needed. (I don't know your husband, so I assume the best ^^). That's the most humble way, in my opinion.

    ReplyDelete
  12. No, I am not influenced by her and don't want to be associated with her that way. I think her philosophy has many flaws and her life weird. I share some of her thoughts, which, incidentially, are also the thoughts of so many other writers/thinkers/people though they are not as out-spoken. Rand herself was influenced by Dos, Hugo, Aristotle, Nietzsche and other writers/thinkers. I had those thoughts long before I started to read her. The thing is, when you go back to basic questions and try to answer them with your own mind, you will come up somewhat with a similar conclusion. And by basic questions, I mean something like: Why are people so miserable? Why are so many people unhappy? Why people react that way to my saying so and so, doing such and such? Why am I annoyed by this incident or that incident? (Hihi, I thought Phat To or Lao Tu or any other great men also started from these or other basic questions, but they came up with an omnisence; we little people come up with some empirical generalizations that fit our little lives).

    If there is a source of influence, I would say the culture at the University of Chicago. You go over almost any department here, you will run into so many extremely smart and great thinkers, and they are both so proud and humble at the same time. They are crazy about their work and won't even bother to be nice for the sake of being nice; but they will fight wholeheartedly for your IDEAS if they found them worthwhile. They don't care much about people, but about IDEAS; and so in their own way, they are wonderful and terrible. Last week, I emailed Professor Andrew Glaeser from Sociology to ask for a copy of his Sociology of Knowledge syllabus; and he did not reply. Turned out he would never reply students' email, unless it's written in German (he's German). There are many gossips around people here; and sometimes you want to punch their faces and you say, what's such a big deal. But then you meet them and you realize they are very nice on one hand, and extremely annoying, eccentric and proud on the other. This example is a very poor illustration, but I hope you understand what I mean. You really have to meet these people. They are very humble, but you push further into their territory and you will see... They are as humble as sleeping volcanos or floating icebergs.

    I am losing my point now :)

    ReplyDelete
  13. Theo sự hiểu về Phật lý của em thì vấn đề của bác Linh không phải là coi cái ta quá lớn. Thậm chí ngược lại, có thể là bác chưa nhìn hết thế giới và năng lượng rộng lớn mà cái ta bao hàm. Thế giới ấy là tổng thể của vô vàn các mối duyên. Nếu có khả năng nhìn nhận được xuyên suốt thế giới ấy thì tình cảm nội tại có xu hướng trở nên cân bằng. Phải chăng bởi vì bản chất của mỗi hệ thống khép kín là luôn tự tìm cách làm cân bằng?

    Tuy nhiên, với khả năng nhận thức hạn chế, mỗi cá thể không có khả năng chiêm nghiệm hết chiều sâu cũng như độ lớn của tổng thể các mối duyên cấu thành cái ta. Thay vào đó, ta thường tự nhốt mình trong những hình dung hữu hạn, và thường là méo mó. Đó là nguyên nhân dẫn tới cảm giác bị chia cắt cô lập.

    Một cách lấy lại cân bằng là tìm được người có duyên với mình, thông qua người ấy để tự phản chiếu mình một cách tòan diện và hòan chỉnh hơn ;)

    Tuy nhiên, cũng không tất yếu phải vậy. Em nghĩ bác có đủ năng lượng và khả năng tri thức để tìm thấy đường đi một cách độc lập.

    ReplyDelete
  14. Bai Sound of Silence the hien tam trang lac long cua 1 the he nguoi My sau khi Tong thong Kenedy bi am sat...

    ReplyDelete
  15. Nói chung, đau khổ thì có nhiều nguồn gốc. Nhưng theo một thống kê do tớ bịa ra thì có khoảng 99% nguyên nhân của đau khổ là do không có cái gì bỏ vào mồm, minh chứng một lần nữa cho học thuyết Mác-Lê-nin vĩ đại rằng trong mọi tiêu chí thì tiêu chí kinh tế là quan trọng nhất.

    Trong một tỷ lệ rất nhỏ của phần còn lại, thì đau khổ lại có một nguồn gốc hết sức trưởng giả như của bạn Linh của tớ đây: đau khổ do kiêu hãnh hay kiêu ngạo, gọi thế nào thì tùy. Theo phỏng đoán tớ, nỗi đau khổ trưởng giả của bạn Linh chắc sẽ kéo dài cho đến ngày bạn lấy vợ. Khi đó, nỗi đau của bạn sẽ chuyển đổi nguyên nhân và sẽ bình dân hơn một chút.

    Bạn Huong Nguyen viet hay nhỉ? Bạn làm editor của báo Hạnh phúc gia đình à?

    ReplyDelete
  16. Thank you, Phuoc, but I am too proud to be an editor.

    ReplyDelete
  17. Xin chào Phước, nhận ra tớ không? :D Hihi thích quá nhỉ, ở đây ầm ĩ vui thật đấy. :D Sao các ấy viết nhiều thế, mà lại toàn viết tiếng Anh? Bạn Huong Nguyen nói too proud to be an editor nghe buồn cười nhỉ? :D Tớ tưởng người tự hào nhất là người làm gì cũng vẫn tự hào, chắc bạn này hơi quá tự ti để làm biên tập viên thì có. :D Mà các bạn cãi nhau nhiều quá đi. Bạn Le toàn nhét chữ vào miệng Phật hay sao í. :D Tớ thì ngắn gọn ủng hộ bạn Linh đọc Kinh Phật đi. :D Xin lỗi các bạn vì tớ chả kịp đọc ai viết. Có kịp đọc hai comments cuối của bạn Phước với bạn Huong Nguyen. (Đọc của Phước vì Phước là bạn tớ).

    Linh ơi, tớ tự nhiên được nói nên nói hơi nhiều tí, ấy đừng quát tớ nhé. Hihihi. Blog hóa ra cũng nhiều chuyện ghê nhỉ? Mình đúng là nhà quê.

    ReplyDelete
  18. Mình hiểu về Phật lý thế nào thì nói vậy thôi :) Nếu có chỗ nào sai lầm thì mong được bạn Tun chỉ bảo giùm.

    ReplyDelete
  19. Ah, Tun, I was just joking. But truth be told, I think I can be a good columnist but not a good editor (the way I see it) because I am too opinionated - in a bad way. By the way, I think finding a good editor is much harder than finding a good writer, especially when it comes to books. Many good writers never get noticed or noticed too late or become too disheartened to write because of the abundance of bad editors.

    PS: Can you be more specific about "ban Le nhet chu vao mieng Phat" and "khuyen ban Linh doc Kinh Phat"? I am intrigued to know more.

    ReplyDelete
  20. À, tớ chào bạn Huong và bạn Le, bạn Linh bảo tớ là bọn ấy đang hỏi. Nói thật nhé, tớ chỉ vào ngó nghiêng thôi vì không có thời gian nhưng các ấy nhắc nên tớ nghĩ phải lịch sự vào giải thích. Tớ tiếc là không có thời gian để đọc hết các comments của các bạn cũng như trả lời dài, đặc biệt là bằng tiếng Anh. Nói chung là tớ nghĩ là bạn Le nói sai và khuyên bạn Linh như vậy theo suy nghĩ cá nhân chứ không định chứng minh hay tranh luận. Các bạn có thể tin hay không là phụ thuộc vào mức độ tin tưởng của các bạn vào cá nhân tớ - người phát ngôn. Còn ngoài ra rất xin lỗi vì làm các bạn háo hức hụt, hay khó chịu vì tớ ném đá hội nghị, blah blah. Thân ái, mến chào.

    ReplyDelete
  21. Bạn Tun có lẽ rất hợp với nghề chính trị gia. Nói rất nhiều nhưng thực ra là không nói gì ^^ Nhưng dù thật dù giả thì mình cũng chấp nhận lời xin lỗi của bạn. Chào thân ái và quyết thắng ;)

    ReplyDelete
  22. Thuc ra la em muon hoi that chu chang kho chiu gi ca. Em thay ai co cai gi co the hoc duoc la em hoi ngay. Tiec la anh khong co thoi gian.

    ReplyDelete
  23. A, con noi tieng Anh la vi post cua anh Linh noi tieng Anh truoc, nen em noi tieng Anh cho do hop khai niem.

    ReplyDelete